Cô đùng đùng bước ra khỏi văn phòng tổng giám đốc, quay về phòng mình ngồi xuống ghế.
Thăng chức vốn là một chuyện vui, nhưng giọng điệu thái độ của Mộc Du Dương rõ ràng là đang ép buộc, khiến cô không biết nên vui hay nên giận nữa.
Rồi Phương Tiểu Ngư chợt nghĩ, ơ, lương của nhà thiết kế đứng đầu sẽ tăng gấp mấy lần so với lúc trước, thế thì vấn đề học phí của Lạc Bảo Nhi không phải sẽ được giải quyết sao?
Nghĩ đến đây, cô lập tức thấy vui lên nhiều.
Buổi chiều, Phương Tiểu Ngư nhận được rất nhiều lời chúc thật có giả có của đồng nghiệp, sau đó dọn đến văn phòng mới.
Đường Úc Phi đứng bên cạnh lẳng lặng nhìn cô.
Anh ta đã nghĩ đủ mọi cách để đuổi cô ra khỏi công ty, nhưng ngược lại không hiểu sao lại thấy cô được lên làm thiết kế trưởng, anh ta thấy mình đã quá xem thường cô gái này rồi!
Văn phòng thiết kế trưởng quả nhiên khác hẳn, diện tích to mấy lần không nói làm gì, chỉ riêng nội thất bên trong đã hoành tráng hơn văn phòng cũ rất nhiều.
Phương Tiểu Ngư bày biện xong đồ đạc của mình thì bắt đầu làm việc, chức vụ này lương cao như thế, cô cần phải thể hiện một năng lực xứng đáng thì mới không bị người ta dị nghị.
Tuy đã lên làm thiết kế trưởng, nhưng vẫn thuộc quyền quản lí của Đường Úc Phi, thế nên Phương Tiểu Ngư lại không may bị anh ta giữ lại tăng ca.
Cô đành phải gọi điện nhờ Tống Đình Hi giúp mình đi đón Lạc Bảo Nhi về nhà.
Khó khăn lắm mới xong việc, lúc này bên ngoài đã tối mịt, đèn đường giăng giăng.
Phương Tiểu Ngư thu dọn đồ đạc, ra khỏi văn phòng, mọi người trong công ty đã về hết từ lâu.
Cô bước vào thang máy, chuẩn bị ra về.
Một mình đứng trong thang máy, nhớ lại những việc xảy ra hôm nay, trong lòng cô có nhiều cảm xúc phức tạp.
Đột nhiên, một tiếng rầm vang lên, thang máy chợt khựng lại ở tầng 15, ánh đèn trên trần chớp tắt liên tục.
Thôi chết, thang máy gặp sự cố sao?
Phương Tiểu Ngư vội vàng ấn nút mở cửa.
Ai ngờ thang máy không những không mở ra mà ngược lại còn bắt đầu chạy xuống nhanh hơn.
Phương Tiểu Ngư đột ngột mất thăng bằng, cả người ngã lăn ra đất, hoảng sợ kêu lên.
Lại một tiếng rầm vang lên, lần này thang máy dừng lại ở tầng 10.
Phương Tiểu Ngư hốt hoảng, vội vàng bò dậy, nhấn nút kêu cứu.
Nhưng thang máy không có phản ứng gì.
Cô thất kinh hồn vía nhấn tất cả các nút, sau đó giữ chặt lấy nút kêu cứu rồi hét to: “Có ai không? Tôi bị nhốt trong thang máy!”
Nhưng cho dù cô có làm gì thì cũng không đổi lại được bất kì phản ứng gì.
Trong phòng giám sát của công ty, Tiêu Tử Dao đang quan sát màn hình camera, chứng kiến tất cả mọi chuyện.
Gương mặt cô ta hiện rõ một vẻ đắc ý của kẻ vừa trả thù thành công.
Hừ, ả đê tiện, dám đấu với mình, đúng là không tự lượng sức mà!
Trước khi đi, cô ta quay sang dặn dò bảo vệ tòa nhà: “Muốn thế này, mọi người đều tan làm rồi, thang máy có mở cũng vô dụng, thế nên cứ tắt điện thang máy đi.”
“Vâng, thưa cô Tiêu.”
Bảo vệ lập tức tuân lệnh, đây là bà chủ tương lai của tập đoàn Thịnh Thế Mộc Thiên, cứ ngoan ngoãn nghe lời, làm cho vị đại tiểu thư này vui lòng, biết đâu chừng sau này anh ta sẽ được làm trưởng phòng bảo vệ.
Nghĩ đến đó, bảo vệ liền hớn hở cúp cầu dao điện thang máy.
Ánh đèn trong thang máy lập tức tắt ngóm, Phương Tiểu Ngư thấy trước mắt là một màu đen kịt.
Bên trong buồng thang máy bé xíu là một màn đen, yên tĩnh đáng sợ.
Cô mò mẫm trong túi xách để tìm điện thoại, muốn gọi điện cầu cứu, nhưng điện thoại không có tín hiệu.
Cô vội vàng đứng dậy, giơ cao điện thoại khắp các góc trong thang máy để thử, nhưng vẫn không có tín hiệu.
Phương Tiểu Ngư thất vọng cùng cực, bất lực ngồi bệch xuống đất.
Cả thang máy tối om, chỉ có ánh sáng le lói phát ra từ chiếc điện thoại.
Không biết cô đã ngồi ở đó bao lâu.
Phương Tiểu Ngư chợt cảm thấy không khí trong thang máy càng lúc càng ít, hô hấp của cô dần trở nên khó khăn, đầu càng lúc càng nặng, ánh nhìn cũng càng lúc càng mơ hồ không rõ.
Trong lúc mơ màng, cô dường như trông thấy điện thoại đã có tín hiệu, bèn cố gắng mở đôi mắt đã không còn nhìn rõ của mình để gọi điện.
“Cứu tôi… Tôi… bị kẹt trong thang máy.”
Sau khi dùng hết hơi sức cuối cùng để nói xong, cô từ từ nhắm mắt lại rồi ngất đi.
“Phương Tiểu Ngư, tỉnh lại! Tôi không cho cô ngủ!”
Đột nhiên, cô như được ai đó bế lên.
Dường như trông thấy một gương mặt rất lo lắng.
Gương mặt ấy thật là đẹp trai…
Gương mặt ấy…
Sao lại giống mặt của Mộc Du Dương thế nhỉ…
Phương Tiểu Ngư cảm thấy mình chắc chắn là đang nằm mơ rồi.
Vẻ mặt của Mộc Du Dương sao có thể quan tâm thế này, dịu dàng thế này?
Anh ta vốn là một tảng băng cơ mà…
Nghĩ đến đây, Phương Tiểu Ngư lại một lần nữa thiếp đi.
Dường như đã trải qua một giấc mơ rất dài, Phương Tiểu Ngư thức dậy, cảm thấy toàn thân đau nhức, từ từ mở mắt ra.
Khung cảnh trước mặt sáng đến chói mắt, cửa sổ sáng sủa, bức tường màu trắng sạch sẽ, mùi thuốc sát trùng nhè nhẹ.
Đây là đâu?
“Nằm im, đừng cử động.”
Phương Tiểu Ngư ôm cái đầu nặng trịch của mình, muốn ngồi dậy nhưng bị người bên cạnh ngăn lại.
Cô chớp chớp mắt nhìn kĩ, đó là Tống Đình Hi!
Anh đang rất quan tâm và đau lòng, trên gương mặt đẹp trai hiện rõ vẻ lo lắng.
Phương Tiểu Ngư ngoan ngoãn nằm xuống rồi thắc mắc hỏi: “Đình Hi, chuyện này là sao? Sao tôi lại ở đây?”
Tống Đình Hi vuốt lại mái tóc rối trước trán cho cô rồi đáp: “Cô bị ngất trong thang máy, có còn nhớ không?”
Cô nhớ, cô vẫn nhớ có một người đã dịu dàng bế cô lên.
Nghĩa là, người đã cứu cô trong thang máy là Tống Đình Hi chứ không phải là người đó ư?
Phương Tiểu Ngư cảm thấy có hơi cay đắng trong lòng, nhưng vẫn cảm kích nhìn Tống Đình Hi thành khẩn nói: “Cảm ơn anh, Đình Hi.”
Tống Đình Hi tưởng cô cảm ơn sự chăm sóc của mình bèn dịu dàng cười: “Với tôi thì không cần cảm ơn, chỉ cần cô bình an là được.”
Tối qua Phương Tiểu Ngư không về nhà, Tống Đình Hi đã chạy khắp nơi tìm kiếm.
Sáng nay đến công ty của cô hỏi thăm mới biết, do thang máy gặp sự cố nên cô bị nhốt bên trong rồi ngất đi, đã được đưa đến bệnh viện, anh nghe xong liền vội vàng chạy đến.
Khi đến nơi, quả nhiên phát hiện cô đang nằm cô đơn một mình trên giường bệnh.
Bác sĩ nói Phương Tiểu Ngư do bị thiếu dưỡng khí nên mới hôn mê, sau khi tỉnh lại thì không còn vấn đề gì nữa, chỉ cần nghỉ ngơi tịnh dưỡng vài ngày là sẽ hồi phục.
Phương Tiểu Ngư thấy Tống Đình Hi vì chăm sóc cho mình mà mệt mỏi thấy rõ thì trong lòng cảm thấy rất ấm áp.
Cô đột nhiên nhớ lại gương mặt mình đã mơ hồ nhìn thấy trong lúc hôn mê.
Vẻ mặt dịu dàng quan tâm ấy, cô cứ ngỡ là Mộc Du Dương, thật không ngờ lại là Tống Đình Hi.
Cô tự cười chính mình: “Lúc tôi mê man còn tưởng nhầm anh là Mộc Du Dương, tôi biết ngay mà, cái tên lạnh lùng vô tình ấy sao có thể dịu dàng với tôi như thế? Anh ta trước nay luôn xem thường tôi, sao có thể đêm hôm lại chạy đến cứu tôi? Quả nhiên là do tôi chóng mặt nên đã nhìn lầm.”
Tống Đình Hi chợt giật mình, nhưng không nói gì cả, chỉ khẽ lắc đầu rồi mỉm cười dịu dàng.
Bên ngoài phòng bệnh, có một bóng người cao lớn đẹp trai đang đứng trước cửa.
Những lời Phương Tiểu Ngư vừa nói, từng câu từng chữ đều lọt thẳng vào tai anh.
Mộc Du Dương sững người, buông thõng cánh tay đang định đẩy cửa phòng bệnh, ngây ra trước cửa, nhếch mép mỉa mai chính mình.