Người này dù gì cũng là bố của Tống Đình Hi, thế nên Phương Tiểu Ngư không thể không tôn trọng, cô hạ giọng giải thích: “Ông Tống, tôi không phải rảnh rỗi, hiện giờ tôi đang chạy cho kịp tiến độ bản thảo.”
Nói xong, cô chỉ tay vào bản thảo đã hoàn thành được một nửa của mình trên màn hình máy tính.
Tống Định Bang nhìn theo hướng tay cô chỉ rồi lạnh lùng hừ một tiếng: “Nếu thế thì tại sao doanh thu lại thảm hại như bây giờ? Là nhà thiết kế trưởng, không phải cô nên xem lại vấn đề của mình ở đâu sao?”
Trưởng phòng là một người rất hiểu chuyện, bình thường cũng có quan hệ rất tốt với Phương Tiểu Ngư.
Anh ta biết Phương Tiểu Ngư gần đây vì bản thảo mà còn không có thời gian ăn cơm, mỗi ngày cũng đều ngủ rất ít.
Giờ trông thấy chủ tịch đổ oan cho Phương Tiểu Ngư như thế, trưởng phòng không thể ngồi yên được.
Anh ta bước đến bên cạnh Tống Định Bang, lấy hết dũng khí ra nói: “Sếp Tống, Tiểu Ngư thật sự không hề lười biếng, thậm chí vì thiết kế bản thảo mà cô ấy còn không ngủ, mà hơn nữa… sếp Tống à, doanh thu hiện giờ sụt giảm thật sự không phải là do Tiểu Ngư, bởi vì cô ấy đang thiết kế sản phẩm thương hiệu, hiện giờ vẫn còn chưa tung ra thị trường!”
Phương Tiểu Ngư đã rất cố gắng đưa ra bản thảo thiết kế sản phẩm thương hiệu cho anh ta. Hiện giờ bên xưởng đối tác đang tăng ca ngày đêm để làm các sản phẩm này.
Doanh thu sụt giảm là do thiết kế của Phương Tiểu Ngư còn chưa tung ra thị trường.
Nghe lời giải thích ấy xong, Tống Định Bang vẫn không hề nguôi giận: “Bản thảo thiết kế ở đâu? Lấy ra đây cho tôi xem thử!”
Trưởng phòng lập tức quay lại bàn làm việc lấy bản thảo của Phương Tiểu Ngư giao lại hết cho Tống Định Bang.
Tống Định Bang lúc đầu định sẽ tìm những sơ sót trong bản thảo để tiếp tục mắng chửi Phương Tiểu Ngư.
Nhưng sau khi xem xong bản thảo, ông ta đột nhiên câm như hến.
Mấy mẫu thiết kế này thật sự là quá hoàn hảo! Đến ngay cả một người từng lăn lộn trong ngành thời trang nhiều năm như Tống Định Bang cũng hoàn toàn không tìm ra được một khuyết điểm nào.
Nhưng cho dù như thế thì Tống Định Bang cũng vẫn chưa hài lòng. Dù gì thì trong lòng ông ta, Phương Tiểu Ngư vẫn là một người phụ nữ không hề có gia thế, còn sinh con hoang, muốn cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga với con trai của ông ta!
Tống Định Bang ném mạnh xấp bản thảo xuống bàn rồi quát tiếp: “Bản thiết kế sản phẩm thương hiệu thì xong rồi, thế còn sản phẩm kinh điển đâu? Phương Tiểu Ngư, tôi ra lệnh cho cô phải nộp bản thảo tất cả sản phẩm kinh điển cho tôi trước thứ sáu tuần sau! Nếu không thì cô rời khỏi công ty cho tôi!”
Tất cả các đồng nghiệp nghe thấy đều giật thót mình.
Chỉ trong thời gian một tuần rưỡi mà muốn hoàn thành tất cả sản phẩm kinh điển, thế này không phải cố ý làm khó Phương Tiểu Ngư sao?
Theo quy định công ty thì một bộ sưu tập sản phẩm kinh điển cần phải có trên tám bộ trang phục.
Đối với những nhà thiết kế bình thường như họ thì hoàn toàn không đủ khả năng để thiết kế trang phục kinh điển và thương hiệu, những việc này đều là công việc của thiết kế trưởng, bởi vì cho dù có bảo họ thiết kế thì mỗi người bọn họ cũng phải cần ít nhất là hơn nửa tháng thì mới có thể thiết kế ra một bộ.
Bây giờ bắt Phương Tiểu Ngư trong một tuần phải thiết kế ra tám bộ trang phục, trừ phi cô là người cực kì nhanh nhạy, cảm hứng dồi dào, không ăn không uống thì mới có thể kịp đưa ra sản phẩm vào trước thứ sáu tuần sau.
Trưởng phòng có hơi khó xử nhìn Tống Định Bang nói: “Sếp Tống… Chuyện này… chuyện này e là làm khó Tiểu Ngư rồi…”
Tống Định Bang sa sầm nét mặt: “Trưởng phòng Trương, cậu không muốn làm việc nữa à? Nếu đúng thì bây giờ cậu có thể thu dọn đồ đạc rồi đấy!”
Phương Tiểu Ngư hiểu rõ Tống Định Bang rất ghét mình nên muốn đối phó với mình, cô không muốn liên lụy đến người khác.
Thế nên cô nói với Tống Định Bang: “Ông Tống, ông yên tâm, trước thứ sáu tuần sau tôi nhất định sẽ giao ra toàn bộ bản thảo bộ sưu tập kinh điển.”
Tống Định Bang lạnh lùng hừ một tiếng rồi rời khỏi văn phòng.
Phương Tiểu Ngư thầm than thở trong lòng, xem ra từ giờ đến thứ sáu tuần sau, cô sẽ không có thời gian chăm sóc Lạc Bảo Nhi nữa rồi.
Cũng hết cách, cô quyết tâm làm công việc này cũng là vì muốn kiếm thật nhiều tiền, cho Lạc Bảo Nhi có được một điều kiện cuộc sống và giáo dục tốt. Trước đây lương thiết kế trưởng của cô ở Gloria rất cao, hiện giờ đến Louise, Tống Đình Hi còn trả lương cho cô cao gấp đôi so với khi ở Gloria.
Anh nói tài năng của cô xứng đáng với mức lương ấy, nhưng thật ra trong lòng Phương Tiểu Ngư hiểu rõ, Tống Đình Hi là vì cô nên mới nâng lương của thiết kế trưởng lên cao đến thế.
Nếu Tống Đình Hi đã đối xử với cô tốt như vậy thì đứng trên lập trường là một người bạn, cô cũng phải cố gắng giúp Tống Đình Hi đưa Louise ngày một phát triển.
Ít nhất thì những việc cô làm cũng phải xứng đáng với mức lương này.
Mộc Du Dương đứng trước cửa kính văn phòng, trong tay cầm nửa điếu thuốc, lạnh lùng nhìn dòng xe cộ và người đi lại tấp nập bên dưới, mang đầy dáng vẻ của một thiếu gia ngoạn thế bất cung.
Lương Vệ Lễ chợt đẩy cửa bước vào, đứng sau lưng anh thốt lên: “Anh à, em vừa nghe được một chuyện không hay.”
Mộc Du Dương không ngẩng đầu, lạnh lùng nói: “Nói.”
“Em nghe nói Louise của Tống Thị hiện giờ đang làm ngày đêm để thiết kế sản phẩm, nghe nói trước thứ sáu tuần sau sẽ ra mắt sản phẩm kinh điển mùa này, mục đích là muốn vượt mặt Gloria chúng ta.” Nói xong, Lương Vệ Lễ liền bật cười ha hả.
Nghe tiếng cười của Lương Vệ Lễ, Mộc Du Dương có hơi không hiểu, anh quay đầu lại hỏi: “Chuyện này liên quan gì đến tôi? Họ muốn đuổi kịp Gloria là chuyện của họ, người lo lắng là cậu mới phải đấy, tổng giám đốc Lương.” Lương Vệ Lễ mới là tổng giám đốc kiêm tổng phụ trách của Gloria, còn Mộc Du Dương thì không hề quan tâm chút nào đến sự cạnh tranh giữa Gloria và Louise.
“Trời ơi anh, anh đừng vội, em còn chưa nói xong mà.” Lương Vệ Lễ chợt nở nụ cười bí ẩn.
Mộc Du Dương lạnh lùng nói: “Thế thì cậu nói nhanh đi, nói xong rồi thì ra ngoài, đừng cản trở tôi làm việc!”
Lương Vệ Lễ nói: “Anh à, anh thật sự không biết nhà thiết kế trưởng của Louise chính là Phương Tiểu Ngư sao? Em nghe nói cô ấy ở công ty đó thảm lắm! Mấy bộ thiết kế kinh điển này đều do một mình cô ấy phải thiết kế trong vòng một tuần. Em nghe nói cô ấy tăng ca đến mức cả người phờ phạc luôn!”
Dưới gầm bàn, bàn tay Mộc Du Dương không kiềm được mà nắm lại, nhưng ngoài miệng anh vẫn lạnh lùng nói: “Chuyện ấy thì liên quan gì đến tôi? Phương Tiểu Ngư có thể nào cũng không liên quan đến tôi, có tên họ Tống quan tâm cô ta là đủ rồi!”
Lương Vệ Lễ nghe câu nói của Mộc Du Dương, chỉ cảm thấy có một mùi giấm chua nồng nặc bốc lên.
Buổi tối, Mộc Du Dương rời công ty rồi phóng xe như bay, nhưng không phải là đi về hướng biệt thự họ Mộc.
Bỗng nhiên, Mộc Du Dương phát hiện mình đã đỗ ngay trước cổng công ty Louise.
Định thần lại, anh liền cau mày, đang lúc chuẩn bị lái xe rời đi thì chợt phát hiện tay chân không chịu làm theo ý mình.
Cả tòa nhà to lớn, nhưng chỉ còn một khung cửa sổ sáng đèn, phải chăng Phương Tiểu Ngư đang ở đó?