Mình không nghe lầm chứ?
Phương Tiểu Ngư lúc này không dám tin vào tai mình nữa.
Người đàn ông trước mặt cô trước nay luôn ghét cô, luôn nói cô lăng nhăng tán tỉnh đàn ông, giờ lại nói yêu cô sao?
Đây là lời tỏ tình sao?
Nếu đúng thì đây chính là lời tỏ tình mạnh bạo nhất mà cô từng được nghe!
Câu trả lời bất ngờ của Mộc Du Dương khiến Phương Tiểu Ngư có hơi trở tay không kịp, không biết phải phản ứng thế nào, nhất thời ngây ra.
Cô nhìn Mộc Du Dương lắp bắp: “Anh… anh mới nói cái gì?”
Mộc Du Dương vẫn chăm chú nhìn cô, nói từng từ một: “Anh nói, anh yêu em.”
Phương Tiểu Ngư lập tức đỏ bừng mặt, lại ngơ ngác hỏi lại: “Anh… anh thế này là… đang tỏ tình với tôi sao?”
Mộc Du Dương nhướn mày nói: “Em nghĩ sao?”
“Tôi… tôi… tôi không biết…” Phương Tiểu Ngư căng thẳng đến mức gần như không thốt nổi nên lời.
Mộc Du Dương không nói nữa mà cúi người hôn lên môi cô.
Nụ hôn nóng bỏng quá bất ngờ, khiến Phương Tiểu Ngư mất phương hướng, đầu óc hoàn toàn trống rỗng…
Sau khi hôn nồng nhiệt, Mộc Du Duong lại nhìn vào mắt cô nói: “Bây giờ đã biết chưa?”
Phương Tiểu Ngư như trở thành kẻ ngốc, ngơ ngác gật đầu.
Mộc Du Dương lại hỏi: “Vậy lời anh nói lúc nãy em đã nhớ chưa?”
Phương Tiểu Ngư tiếp tục gật đầu.
Nhưng gật đầu xong lại hoang mang hỏi: “Lời gì cơ?”
Thật tức chết mà!
Mộc Du Dương thầm mắng trong lòng, sao mình lại có thể thích một cô gái ngốc nghếch thế này chứ?
Tuy nghĩ như thế nhưng anh vẫn đành bất lực lặp lại: “Lúc nãy anh nói là sau này không cho phép em qua lại với người đàn ông khác nữa, nhất là tên Tống Đình Hi đó.”
“Tại sao chứ?” Phương Tiểu Ngư mặt đầy thắc mắc.
Trời ạ, lại quay lại từ đầu!
Mộc Du Dương có hơi muốn nổi đóa, nhưng tính cách bản thân và thói quen xử lí giúp anh không bùng phát, anh đành kiên nhẫn nói lại lần nữa: “Bởi vì anh yêu em, cho nên em chỉ thuộc về anh thôi.”
Lại một lần nữa nghe Mộc Du Dương nói yêu mình, trong lòng Phương Tiểu Ngư có hơi đê mê, dâng lên một niềm vui kì lạ. Sở dĩ cô cứ mơ màng rồi hỏi đi hỏi lại là vì lời tỏ tình bất ngờ của Mộc Du Dương là một cú sốc quá lớn với cô, khiến cô hoàn toàn chưa kịp chuẩn bị tâm lí.
Phương Tiểu Ngư đỏ mặt xấu hổ nói: “Anh cũng bá đạo quá đấy, anh tỏ tình với tôi, tôi còn chưa chấp nhận kia mà!”
“Em chỉ được chấp nhận.” Mộc Du Dương vừa nghiêm túc vừa mạnh miệng.
Phương Tiểu Ngư: “…”
“Anh không thích bị từ từ chối, cũng chưa có ai dám từ chối anh cả.” Mộc Du Dương thấy Phương Tiểu Ngư vẫn không trả lời thì giọng điệu trở nên uy hiếp.
Anh luôn như thế, dù trong tình huống nào cũng phải nắm lấy quyền kiểm soát tuyệt đối.
“Anh xác định, anh không phải chỉ là đùa giỡn với tôi chứ?” Phương Tiểu Ngư bán tín bán nghi, cô muốn có được một đáp án chắc chắn.
“Không phải.” Mộc Du Dương trả lời chắc nịch.
Tuy anh có vẻ ngoài vô cùng đẹp trai, gia thế địa vị đứng đầu, có thể xem là nhân vật có thể hô phong hoán vũ, nhưng hành xử lạnh lùng, khí chất mạnh mẽ khiến rất nhiều cô gái hâm mộ cảm thấy sợ hãi, về mặt tình cảm anh cũng không phải là kẻ tùy tiện, cho dù các phóng viên báo đài thường hay bám lấy theo dõi cũng không thu thập được tin tức lăng nhăng nào của anh.
Phương Tiểu Ngư có được câu trả lời chắc chắn rồi, trong lòng rất vui, cô nhìn vào mắt Mộc Du Dương, định thần lại rồi nói: “Nếu anh nghiêm túc thì em chấp nhận.”
Lời chấp nhận của Phương Tiểu Ngư khiến Mộc Du Dương lập tức thu lại vẻ khó chịu, vẻ mặt trở nên ôn hòa, thả Phương Tiểu Ngư ra.
Phương Tiểu Ngư ngồi xuống nghiêm túc giải thích: “Em và Đình Hi chỉ là gặp nhau trên đường, em đến hôn lễ của người ta để tìm cảm hứng, vừa hay đó lại là đám cưới của đồng nghiệp anh ấy, anh ấy đã giúp em giải vây, sau đó đưa em về nhà thôi, bọn em thật sự không có gì.”
“Thế lần này em ra ngoài tìm cảm hứng đã có tiến triển gì chưa?” Mộc Du Dương hỏi.
“Hôn lễ của người lạ làm sao có thể cho em cảm hứng được? Nhưng mà Đình Hi đã đưa ra cho em một ý kiến rất hay.” Nhắc đến ý kiến ấy, Phương Tiểu Ngư lại lập tức trở nên phấn khích.
“Anh ta là một bác sĩ thì có thể góp ý được gì cho một nhà thiết kế thời trang như em chứ?” Mộc Du Dương lại thấy không vui, anh rất ghét khi Phương Tiểu Ngư nhắc đến tên của Tống Đình Hi.
Phương Tiểu Ngư nhướn mày, nói ra vẻ bí ẩn: “Một lát nữa anh sẽ biết thôi.”
Nói xong, cô lấy laptop ra rồi mau chóng tạo một bảng thăm dò, làm một cuộc điều tra các cô dâu sắp cưới.
“Làm thế này sẽ giúp em hiểu rõ hơn các cô dâu chuẩn bị mặc áo cưới sẽ có suy nghĩ và tâm trạng ra sao.” Phương Tiểu Ngư hưng phấn nói.
Mộc Du Dương thấy việc cô vừa làm quả thực là một cách hay, cũng âm thầm thừa nhận.
Sau khi gửi bảng thăm dò xong, Phương Tiểu Ngư nhận được rất nhiều phản hồi khá tốt.
Cô tổng kết lại rồi đưa ra một quyết định bất ngờ: Cô sẽ phá bỏ truyền thống, không thiết kế áo cưới với màu sắc chủ đạo là trắng hay đỏ nữa mà sẽ thiết kế một bộ áo cưới với tông màu chính là đen.
Cô cảm thấy ý nghĩa của chiếc áo cưới không chỉ ở vẻ đẹp bên ngoài, bởi kết hôn với nhiều cô gái mà nói có thể gọi là cột mốc lớn nhất đời người, áo cưới ngoài việc phải thể hiện được sự kì vọng cho cuộc sống tương lai của người con gái còn phải cho thấy sự không chắc chắn và bất an của họ trước những thay đổi sắp tới, có lúc cảm giác này còn nhiều hơn cả sự kì vọng.
Cho nên cô định sẽ dùng chủ đề truyện cổ tích u ám để thiết kế một bộ áo cưới độc đáo không giống như bình thường.
Sau khi đã quyết định xong, cô đến xin ý kiến của Mộc Du Dương.
Mộc Du Dương sau khi nghe cô trình bày xong concept thiết kế thì bình thản nói: “Em là tác giả của thiết kế lần này, tất cả mọi thứ sẽ do em quyết định.”
Giọng nói của anh tuy rất thản nhiên nhưng trong mắt lại hiện rõ vẻ bất ngờ, anh quả nhiên không nhìn nhầm, cô gái này thật sự có kiến thức độc đáo và tài năng đặc biệt.
Nhận được sự công nhận ngầm của boss, Phương Tiểu Ngư bắt đầu toàn tâm toàn ý lao đầu vào thiết kế, ngày nào cũng thức đến rất khuya, bận rộn đến quên mất việc mình thật ra là một thai phụ cần được nghỉ ngơi nhiều.
Hôm nay, Phương Tiểu Ngư lại thức khuya để chạy kịp tiến độ.
Lạc Bảo Nhi thì đã ngủ từ lâu, Mộc Du Dương cũng nằm ngủ trên ghế sô pha.
Còn hai ngày nữa là đến hạn nộp tác phẩm, Phương Tiểu Ngư mấy ngày nay hầu như không chợp mắt, cuối cùng cũng làm xong chiếc áo cưới màu đen được thiết kế tinh tế của mình.
Cô đã sửa một góc nhỏ trong căn hộ chung cư của mình thành studio, tập trung chỉnh sửa các chi tiết trên chiếc áo cưới vừa được mặc lên người ma nơ canh.
Phương Tiểu Ngư nhíu mày, xoa xoa cằm, ngắm nghía thật kĩ tác phẩm của mình.
Bộ áo cưới có màu đen xuyên suốt, phần cổ có dạng chữ V để tăng thêm sự gợi cảm, phần ngực được thiết kế tạo cảm giác như đang đi giữa vườn hoa, nhưng vì là màu đen nên thiết kế như thế sẽ không quá lòe loẹt, ngược lại tạo thêm sự bí ẩn cho người phụ nữ, phần hông sử dụng chất liệu vải tơ tằm trong suốt thả dài xuống tạo thành một phần váy rộng màu đen, giống như một làn sóng lập thể nhiều tầng nhiều lớp, cả bộ áo vô cùng cá tính độc đáo, mang lại cho người ta một cảm giác đầy mê hoặc.
Phương Tiểu Ngư vô cùng hài lòng với thiết kế của mình, giờ chỉ cần chụp vài tấm ảnh là có thể gửi đến tham gia cuộc thi Venusca rồi.
Nhưng cô cứ chần chừ không muốn chụp.
Bởi vì sau khi quan sát một lúc, cô cảm thấy chiếc áo này chỉ có vẻ ngoài mà thiếu đi một chút linh hồn, nhưng không tìm ra vấn đề nằm ở đâu, điều này khiến cô rất khó chịu và lo lắng.
Trong lúc cô đang đắn đo thắc mắc thì cơ thể dường như muốn chống đối với cô, cô chợt cảm thấy trong người khó chịu, một cảm giác buồn nôn đột nhiên ập đến.