“Ai dọn nhà? Dọn đi đâu ạ?” Phương Tiểu Ngư vừa dụi mắt vừa hỏi.
“Cô, nhà tôi.” Mộc Du Dương vẫn cứ kiệm lời, lạnh lùng lên tiếng, anh có hơi bất mãn với quyết định bồng bột này của ông mình, nhưng thấy ông thương Tiểu Lạc Bảo Nhi như thế cũng đành phải chấp nhận.
Dù gì thì tình cảm này cũng là thứ mà anh đã nợ ông mình.
Hơn nữa anh cũng cảm thấy mình rất có duyên với cậu bé này.
“Tại sao phải dọn đến nhà anh?” Phương Tiểu Ngư kinh ngạc, lập tức tỉnh ngủ, chẳng qua chỉ là ngáp vài cái thôi mà, không lẽ đã phạm lỗi gì rồi sao?
Lần này Mộc Du Dương chưa kịp lên tiếng thì Mộc lão gia đã trả lời.
“Ha ha!” Mộc lão gia bật cười, các nếp nhăn trên mặt đều giãn ra, “Ông nghe Lạc Bảo Nhi kể nhà con không có người thân, hai mẹ con nương nhau mà sống, thật sự quá vất vả, chi bằng con dọn đến nhà ông, để tiện chăm sóc.”
“Ông ơi, thế thì bất tiện lắm.”
Phản ứng đầu tiên của Phương Tiểu Ngư chính là từ chối, tuy Lạc Bảo Nhi rất thân thiết với ông lão họ Mục này, nhưng hai mẹ con cô và họ không thân không thích, sao có thể sống chung?
Mộc lão gia thấy cô từ chối thì có hơi bất ngờ, cô bé này đã thấy rõ gia cảnh nhà họ mà vẫn không ham mê tài sản chút nào, xem ra phải đổi cách khác thôi.
Nghĩ đến đây, nụ cười trên mặt Mộc lão gia dần dần biến mất, thay vào đó là một vẻ mặt bi thương: “Tiểu Ngư à, con không biết đâu, lần này ông nhập viện là do ở nhà một mình quá buồn, thằng bé này ngày nào cũng đến công ty, ông ở một mình thật sự rất cô đơn, không ngờ lần này lại gặp được Lạc Bảo Nhi, khiến ông thấy rất vui. Tiểu Ngư, con hãy thương cho người ông đáng thương này, dọn đến nhà ông đi, có được không?”
Phương Tiểu Ngư trước nay chỉ thích mềm không thích rắn, thấy bộ dạng ông lão như thế thì lập tức do dự, không biết phải làm sao, bất giác liếc mắt nhìn sang Mộc Du Dương đang ngồi cạnh, hi vọng anh có thể phủ quyết đề nghị này.
Không ngờ Mộc Du Dương hoàn toàn không quan tâm đến cô, chỉ cúi đầu, ôn hòa nói với Lạc Bảo Nhi đang ngồi trong lòng mình: “Con có muốn dọn đến sống chung với chú và ông không?”
“Muốn chứ muốn chứ! Ồ yeah!” Vừa nghe nói sẽ được sống chung với chú, Lạc Bảo Nhi đã mừng rỡ nhảy cẫng lên, giơ ngón tay hình chữ V lên phấn khích mừng rỡ.
Nhưng nhìn thấy Phương Tiểu Ngư ngồi cạnh cứ im lặng, cậu liền hạ tay xuống, mở to mắt nhìn cô, khẽ nói: “Mẹ ơi, đồng ý đi, đồng ý đi.”
Mộc Du Dương cũng khẽ nhìn Phương Tiểu Ngư.
Phương Tiểu Ngư bị ánh nhìn ấy làm cho động lòng, lại cúi xuống nhìn gương mặt đầy kì vọng của Lạc Bảo Nhi, im lặng một lúc, sau đó gật đầu.
Dọn đến đó cũng tốt, ngày mai cô phải đi làm rồi, Lạc Bảo Nhi sẽ có người chăm sóc, hơn nữa, chờ sau khi thằng bé này chán rồi thì sẽ muốn theo cô về thôi.
“Thôi được rồi.” Phương Tiểu Ngư âu yếm nhìn con trai, bất lực mỉm cười: “Hôm nay con phải chuẩn bị cho việc đi làm lần đầu ngày mai, ngày mai sau khi tan làm con sẽ dẫn Lạc Bảo Nhi sang.”
“Ô hô hô!” Thấy mẹ đã đồng ý, Lạc Bảo Nhi càng vui mừng hơn.
“Địa chỉ nhà ông ở đâu? Ngày mai chúng con sẽ bắt xe sang.” Phương Tiểu Ngư rút điện thoại ra định lưu địa chỉ lại.
“Không cần.” Mộc Du Dương nói rồi giật lấy điện thoại của Phương Tiểu Ngư, nhập một loạt số vào, “Đây là số điện thoại của tôi, ngày mai sau khi tan làm tôi sẽ phái người đến đón hai mẹ con.”
“Ờ… cũng được.” Phương Tiểu Ngư bèn lưu số ấy lại.
Họ ngồi chơi thêm một lúc, sau đó do Phương Tiểu Ngư cần phải về nhà chuẩn bị tài liệu mai đi làm, nên Lạc Bảo Nhi đành phải lưu luyến nói lời chia tay với Mộc Du Dương và Mộc lão gia rồi cùng Phương Tiểu Ngư về nhà.
Trên đường về nhà.
Lạc Bảo Nhi tung tăng nhảy nhót, liệt kê các món đồ dùng và đồ chơi cần phải dọn qua nhà mới.
“Lạc Bảo Nhi, con thích chú ấy đến thế sao?” Phương Tiểu Ngư thấy rõ con trai mình cứ bám dính lấy Mộc Du Dương bèn hỏi.
“Vâng!” Cậu bé gật đầu lia lịa, “Lạc Bảo Nhi rất thích chú, chú là siêu nhân, sẽ bảo vệ Lạc Bảo Nhi.”
Siêu nhân?
Từ sau khi Mộc Du Dương cứu Lạc Bảo Nhi trên tầng thượng xuống thì cậu đã xem người chú cao lớn vĩ đại này là siêu nhân bảo vệ cho mình, vô cùng ỷ lại.
“Mẹ ơi, Lạc Bảo Nhi còn bé, chưa thể bảo vệ cho mẹ được, chờ sau khi con trưởng thành mới có thể trở thành siêu nhân bảo vệ mẹ, giờ cứ để cho chú bảo vệ chúng ta đi được không?”
Cậu bé mở đôi mắt to tròn lấp lánh, có vẻ rất mong mình sẽ lớn lên, gánh vác trách nhiệm bảo vệ những người mà cậu yêu thương.
Phương Tiểu Ngư vuốt mặt con trai, trong lòng chua xót.
Do thiếu đi người cha, Lạc Bảo Nhi từ bé đã không có cảm giác an toàn, đây chính là điều mà cô thấy nợ con mình nhất.
Vừa hay lại có sự xuất hiện của Mộc Du Dương, đã bù đắp chỗ trống hình tượng người cha trong lòng Lạc Bảo Nhi, đáp ứng được ước mơ có cha của cậu bé này.
Ngày đầu đi làm.
Phương Tiểu Ngư sáng sớm đã bận rộn, sau khi cho Lạc Bảo Nhi ăn sáng xong thì liền đưa cậu đến trường mẫu giáo.
Rồi lại tức tốc chạy đến công ty.
Đến nhận việc, làm thủ tục…
Khi xong xuôi thì cũng đã gần trưa.
Ở công ty mới này, Phương Tiểu Ngư có phòng làm việc riêng, phúc lợi và môi trường ở công ty lớn này và tố chất của nhân viên thật sự hơn hẳn các công ty thông thường khác.
Phương Tiểu Ngư rất hài lòng với công việc mới, dường như nhìn thấy tương lai tươi đẹp đang vẫy gọi mình, bất giác cảm thấy hạnh phúc.
Cốc cốc cốc.
Khi Phương Tiểu Ngư đang sắp xếp bàn làm việc thì chợt có người gõ cửa.
“Mời vào.” Phương Tiểu Ngư bận đến mức không ngẩng đầu lên.
“Tiểu Ngư, bận quá nhỉ?” Một chàng trai mặc áo sơ mi công sở màu xanh nhạt, đeo bảng tên, nhoẻn miệng cười bước vào.
Giọng nói này? Là Đường Úc Phi.
Đúng là âm hồn không tan, Phương Tiểu Ngư khẽ thở dài.
“Phó phòng Đường có gì dặn dò?” Phương Tiểu Ngư không quan tâm, tiếp tục làm công việc đang dang dở.
Có vẻ đã biết trước thái độ của Phương Tiểu Ngư nến Đường Úc Phi vẫn cứ thản nhiên cười nói: “Anh đến quan tâm đồng nghiệp mới, đương nhiên cũng là quan tâm bạn cũ nữa.”
“Phiền anh rồi, không cần đâu.” Phương Tiểu Ngư từ chối ngay, cảm thấy nói chuyện với người này thật là phí lời.
“Tiểu Ngư à, hai chúng ta dù gì cũng đã từng yêu nhau, không cần phải lạnh lùng như thế chứ.” Đường Úc Phi vừa nói vừa bước đến giả vờ giúp Phương Tiểu Ngư sắp xếp lại tài liệu trên bàn, bàn tay cố ý chạm vào tay cô.
Rầm.
Phương Tiểu Ngư bị anh ta sờ vào cảm thấy ghê tởm, bèn ném mạnh xấp tài liệu trên tay xuống bàn, giận dữ nhìn tên vô lại trước mặt mình rồi lớn tiếng.
“Anh cút ra ngoài cho tôi!”
Chút hi vọng cuối cùng của Đường Úc Phi đã hết sạch, anh ta thẹn quá hóa giận: “Phương Tiểu Ngư, tôi đã cho cô cơ hội, cô lại không biết trân trọng! Cô chỉ mới đến đây làm, có được ở lại hay không còn chưa biết chắc. Còn tôi lại là người làm ở đây mấy năm rồi, có nhiều mối quan hệ, cô nếu biết điều thì tôi sẽ giúp cô có chỗ đứng vững chắc ở đây, còn nếu cô cứ không biết điều thế này thì, hừ, tôi sẽ cho cô đến thế nào thì ra đi thế ấy!”
Lời nói quá rõ ràng, nếu Phương Tiểu Ngư không chịu chấp nhận anh ta thì anh ta sẽ cho cô biết tay.
Vào một công ty mới, cho dù phải tốn nhiều công sức cũng chưa chắc có thể đứng vững, nếu lại còn bị người ta cố ý làm khó thì sẽ càng khó bước tiếp.
Nhưng Phương Tiểu Ngư không hề nao núng, sự uy hiếp vô sỉ của Đường Úc Phi càng khiến cô nhận rõ bộ mặt xấu xa của anh ta, trong lòng đã chán ghét cực độ, cô lạnh lùng nói: “Anh nói xong chưa? Nói xong rồi thì cút đi, tôi không sợ anh đâu, đồ đê tiện!”
Có vẻ bị câu mắng đồ đê tiện kích động, Đường Úc Phi không nán lại nữa, giận dữ rời khỏi văn phòng Phương Tiểu Ngư.
Buổi chiều, Phương Tiểu Ngư đi tìm hiểu môi trường và quy trình công ty, bận rộn với công việc.
Chẳng mấy chốc đã đến giờ tan làm, Phương Tiểu Ngư khẽ giãn cái lưng mỏi nhừ của mình, nhìn những bản vẽ thiết kế lễ phục mà mình đã vất vả vẽ cả buổi chiều, thoải mái thở phào.
Cô cuộn xấp giấy lại rồi bắt đầu thu dọn đồ đạc chuẩn bị ra về.
Bịch.
Bỗng có một xấp giấy rơi xuống ngay trước mặt Phương Tiểu Ngư.
“Tiểu Ngư à, mấy bản vẽ này ngày mai cần dùng đến, phiền em hôm nay làm cho xong nhé.”
Đường Úc Phi tỏ vẻ bàn chuyện công vụ, nói xong thì quay lưng đi thẳng, ánh mắt đắc ý chờ xem kịch hay.
Phương Tiểu Ngư biết tên khốn này đang cố ý làm khó mình thì trong lòng rất giận, nhưng cũng không thể nói gì, chỉ biết trừng mắt nhìn theo bóng dáng Đường Úc Phi.
Đã đến giờ đón Lạc Bảo Nhi, nhưng nhiều bản vẽ thế này, không biết còn phải làm đến mấy giờ.
Phương Tiểu Ngư thấy rất phiền não, đột nhiên nghĩ ra điều gì đó.
Cô rút điện thoại ra, gọi đến số điện thoại mà chàng trai kia đã để lại.