Xe cứu thương đến rất nhanh. Nhìn thấy Mộc Du Dương được các y bác sĩ mang lên xe, An Ly giàn giụa nước mắt.
Cô còn nhớ, nhiều năm về trước, lúc cô ở bên cạnh anh, anh đã không cần phải uống loại thuốc này nữa rồi.
Lúc đó, cô chính là liều thuốc tốt nhất dành cho anh.
Nhưng bây giờ, cô ở bên anh mỗi ngày nhưng lại không hề có tác dụng nào với anh.
Cô đã không còn là liều thuốc cho anh nữa mà là Phương Tiểu Ngư.
An Ly sa sút tinh thần, quay về nhà. Mở cửa bước vào, cô đã nhìn thấy hình ảnh quen thuộc trên ghế sô pha.
“Về rồi à?”
Giọng Tô Lạc Nhĩ vẫn nghiêm khắc như mọi khi, cứ như bà ta không có chút tình cảm nào cả đối với An Ly, đứa con gái ruột của mình.
“Vâng.” Cô lạnh nhạt trả lời, chuẩn bị lên lầu rửa mặt.
“Đứng lại.” Một âm thanh nghiêm khắc vang lên.
Cô đứng lại, quay người về phía sô pha.
“Hôm qua cậu ta đến buổi lễ đính hôn của Tống gia, có phải là vì đứa con gái đó không? Sao con lại vô dụng như vậy?” Một giọng nói mạnh mẽ xen lẫn trách cứ truyền đến tai An Ly làm cô cảm thấy vô cùng phiền não.
“Con cũng không muốn như vậy. Con đã cố hết sức rồi!” Cô giải thích.
Tô Lạc Nhĩ tức giận: “Mẹ đã nói với con từ lâu rồi, chân con nhất định không được khỏe lại, nhất định không được! Chân con chỉ cần khỏe lại thì một chút áy náy, một chút hoài niệm tình cũ mà cậu ta dành cho con sẽ không còn nữa. Làm sao con còn có thể trói chặt cậu ta đây? Làm sao cậu ta có thể cho con chút tình cảm đây?”
An Ly không biết dũng khí từ đâu đến, cô điên tiết lên trả lời: “Nếu không phải vì hai năm trước mẹ không cho con về nước thì con và anh ấy đâu có đi đến bước này. Nếu như hai năm trước con trở về thì Phương Tiểu Ngư sao có thể xuất hiện ở bên cạnh ấy được? Bây giờ mẹ còn trách con, mọi thứ mẹ đều đổ lên con cả!”
Cô vốn đã không muốn trả thù nữa!
Cô chỉ muốn là một đứa con gái bình thường được mẹ thương yêu, là một người vợ mãi mãi bên cạnh Mộc Du Dương, cùng anh sống đến hết cuộc đời này!
Nhưng cô và anh đã định sẵn không thể ở bên nhau.
Thấy An Ly thay đổi thái độ, Tô Lạc Nhĩ có chút mềm lòng, bà ta nhẹ nhàng nói: “Bất luận thế nào, đừng quên bố con đã chết như ra sao. Thân là con gái, con nhất định phải trả thù cho ông ấy, phải để những con người đó phải trả giá đắt.”
Những lời nói này, bà ta đã nói rất nhiều lần rồi. Bà ta sợ An Ly sẽ quên nên cứ nhắc đi nhắc lại.
“Nhưng mà mẹ, con thật sự… thật sự không muốn trả thù nữa… Con mệt mỏi quá… Con chỉ muốn làm người bình thường, con chỉ muốn sống bên cạnh Du Dương, dù đó là một cuộc số bình thường cũng được…”
Nói ra những lời này, cô khát khao mẹ có thể thương xót cho mình.
Nhưng đổi lại chỉ là một cái bạt tay nảy lửa.
“Câm miệng! Con quên là bố con đã đối xử thế nào với con rồi sao? Từ nhỏ đến lớn, ông ấy đã yêu thương con biết mấy. Con quên ông ấy đã chết thảm thế nào rồi sao? Con quên là lúc cuối đời ông ấy ở bệnh viện đã đau khổ thế nào rồi sao?”
Tô Lạc Nhĩ đánh cảnh cáo An Ly. Cô như bừng tỉnh lại.
Đúng rồi, nếu không phải vì biến cố này, sao cô lại phải trầm luân đến vậy? Sao cô có thể quên được thù này?
“Mẹ, con xin lỗi, con sẽ không quên đâu.” Đôi mắt cô đẫm lệ, từng giọt nước mắt cứ lăn dài trên má.
Tô Lạc Nhĩ ôm cô vào lòng, nhẹ nhàng vuốt má cô, dịu dàng nói: “Không quên là tốt rồi. Đây mới chính là con gái ngoan của bố mẹ. Mẹ đã đem tất cả sản nghiệp của mình về nước, không lâu nữa, chúng ta có thể trả thù cho bố con!”
An Ly gật đầu.
Tô Lạc Nhĩ an ủi: “Được rồi, đừng khóc nữa. Ngày mai con hãy dọn đồ đến chỗ mẹ, sau này làm việc cũng tiện hơn.”
…
Lúc Mộc Du Dương tỉnh lại trong bệnh viện, An Ly đang nằm ngủ gục bên cạnh giường bệnh của anh.
Thấy gương mặt tiều tụy của cô, Mộc Du Dương cảm thấy áy náy trong lòng.
An Ly bị cử động của anh làm tỉnh giấc, cô ngạc nhiên ngẩng đầu lên hỏi: “Du Dương, anh tỉnh rồi sao? Anh thấy đỡ hơn chút nào chưa?”
Mộc Du Dương gật đầu, “Ừ, đỡ hơn rồi. Anh ngủ bao lâu rồi?”
Anh chỉ nhớ mình đã uống rất nhiều rượu, uống rất nhiều thuốc, sau đó thì ngất đi.
An Ly rơm rớm nước mắt hạ giọng hỏi: “Du Dương, vì cô ấy anh mới ra nông nỗi này đúng không?”
Mộc Du Dương sững người, nhắm mắt lại không trả lời.
Hôm đó cũng như bình thường, anh thức dậy, rửa mặt, thay quần áo rồi đi làm.
Nhưng trên đường đi làm, trong lòng anh bỗng có cảm giác xúc động mãnh liệt. Anh đột ngột dừng xe, quay đầu chạy như bay đến nơi tổ chức lễ đính hôn của Phương Tiểu Ngư.
Lòng anh lúc đó chỉ có một tâm niệm. Đó là tuyệt đối không để Phương Tiểu Ngư và Tống Đình Hi đính hôn!
Tuyệt đối không thể!
Anh biết nếu anh làm như vậy hậu quả sẽ thế nào. Lễ đính hôn của Tống gia cũng được phát sóng trực tiếp. Một khi anh bước vào thì nhất định sẽ gây nên một trận sóng gió rất lớn.
Những tờ báo sẽ lên tin đầu tiên, những dòng tít nóng hổi, những bàn tán xôn xao ở hàng quán.
Nhưng anh không còn để ý gì nữa, anh chỉ muốn đến đó, mặc kệ tất cả, mang Phương Tiểu Ngư đi.
Anh cũng biết như vậy nhất định sẽ làm tổn thương An Ly nhưng anh vẫn làm.
Bây giờ trong lòng anh ngoài sự áy náy với An Ly thì chỉ toàn là tuyệt vọng.
Bên tai anh đều là tiếng nói cự tuyệt của Phương Tiểu Ngư. Cô không còn yêu anh, không còn yêu một chút nào.
Lòng anh đau thắt lại, đau thấu đến tận tâm can.
An Ly thấy anh không trả lời mà nhắm mắt lại thì thở dài rồi nhẹ nhàng nói: “Du Dương, anh bây giờ không còn yêu em nữa đúng không?”
Anh cũng không muốn trả lời câu hỏi này.
Xung quanh bỗng nhiên yên tĩnh, anh mở mắt ra thì phát hiện An Ly đã không còn ở đây.
Đây là lần đầu tiên trong đời anh lại hèn nhát đến vậy, đối mặt với câu hỏi của An Ly, anh đã không thể thốt lên một tiếng nào.
…
Sau khi đính hôn với Tống Đình Hi, Phương Tiểu Ngư trở thành tổng giám đốc của Louise.
Thật ra cô không muốn làm chức tổng giám đốc này, nhưng Tống Đình Hi nói không làm tổng giám đốc thì phải làm trưởng phòng. Phương Tiểu Ngư lại không muốn cướp mất vị trí của trưởng phòng Trương, thế là cô đành phải chấp nhận làm tổng giám đốc.
Đây có được tính là dựa vào đàn ông mà lên chức không?
Ngồi ở vị trí này, Phương Tiểu Ngư cảm thấy hơi kì lạ, không mấy tự nhiên.
Kỳ thực cô không biết là cứ mỗi lần nhắc đến cô, các đồng nghiệp đều rất tán thưởng. Trong mắt mọi người, thực lực của cô tuyệt đối xứng đáng với vị trí tổng giám đốc.
Thứ sáu tuần này là buổi ra mắt thời trang năm mới của Louise. Dưới sự giám sát của trưởng phòng Trương, mọi thứ đều được đảm bảo chất lượng, chế tác trác tuyệt.
Không biết là trùng hợp hay cố ý, buổi ra mắt thời trang của Gloria cũng được tổ chức vào thứ sáu tuần này. Đến lúc đó không biết truyền thông sẽ chú ý bên nào hơn.
Mộc Du Dương đã xuất viện, An Ly cũng không đến tìm anh nữa.
Lương Vệ Lễ hôm nay đến nói với anh, An Ly đã nhiều ngày rồi không đi làm. Hình như là kể từ ngày anh nhập viện đến nay.
Mộc Du Dương suy nghĩ rất lâu rồi gọi điện thoại cho An Ly.
Điện thoại phát ra tín hiệu bận rồi cúp đi.
Mộc Du Dương có chút lo sợ, quyết định đến nhà An Ly tìm cô.
Đến trước biệt thự, anh phóng xe thật nhanh vào cổng chính. Cửa chỉ khép hờ, nhẹ nhàng đẩy vào là có thể mở ra.
Anh cuống cuồng vào trong tìm kiếm hình bóng An Ly. Anh phát hiện trong nhà đồ đạc còn rất ít, hình như cô sắp dọn nhà đi.
Anh đẩy cửa vào phòng ngủ An Ly thì nhìn thấy cảnh tượng làm anh sợ vỡ mật!