Mục lục
Truyện: Cô vợ đáng yêu của tổng tài - Phương Tiểu Ngư (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trong nhà, Mộc lão gia thở dài: “Ông đã phái người đi tìm Tiểu Ngư rồi, con mau phái thêm người nữa đi! Thành phố Y tuy lớn nhưng nếu chúng ta phái nhiều người đi tìm thì khả năng tìm được là rất lớn.”

Tin tức này đối với Mộc Du Dương mà nói không biết là vui hay buồn nữa.

Tiểu Ngư của anh đã không còn trên đời này nữa, anh đã chấp nhận sự thật này rồi, mỗi ngày âm thầm chịu đựng sự giày vò trong tim

Nhưng bây giờ đã xuất hiện một tia hi vọng, anh nhất định phải nắm lấy tia hi vọng này. Nhưng anh lại sợ, sợ hi vọng ấy rồi sẽ tan như bong bóng xà phòng…

Cả buổi chiều, Mộc Du Dương đã lập ra một kế hoạch tìm kiếm rất chi tiết, anh đã phái một lượng lớn người đi tìm từng ngóc ngách thành phố Y.

Đã sắp đến giờ tan học, Mộc Du Dương lái xe đến trường mẫu giáo đón Lạc Bảo Nhi.

Từ sau khi Lạc Bảo Nhi quay lại trường học thì việc đưa đón cậu hàng ngày đều là do anh đích thân làm, chưa bao giờ nhờ bảo mẫu hay vệ sĩ nào cả.

Trên xe, Mộc Du Dương quyết định sẽ báo tin vui này cho Lạc Bảo Nhi.

Lạc Bảo Nhi đang ngồi ở băng sau, nheo mắt ngắm nhìn phong cảnh bên ngoài.


Suy nghĩ một lúc lâu, Mộc Du Dương cuối cùng mới mở miệng nói: “Lạc Bảo Nhi, con có biết không, hôm nay có người nói với chú Mộc là đã gặp được…”

Mộc Du Dương còn chưa kịp nói dứt câu thì Lạc Bảo Nhi ngồi ở đằng sau chợt nhảy cẫng lên: “Chú Mộc! Mau dừng xe! Dừng xe lại! Chú Mộc, mẹ kìa, mẹ kìa! Đó là mẹ!”

Mộc Du Dương lập tức phản ứng, anh mau chóng tấp xe lại bên đường, cửa xe vừa mở, Lạc Bảo Nhi đã liền phóng ra ngoài.

Mộc Du Dương vội vàng đuổi theo, anh nhìn theo hướng chạy của Lạc Bảo Nhi, ở nơi không xa cuối đường, có một bóng người đang đứng trông thật sự rất giống Phương Tiểu Ngư!

Bóng dáng ấy đã hiện lên trong giấc mơ của anh rất nhiều lần, tuyệt đối không thể sai được!

Lạc Bảo Nhi chạy đến trước mặt người ấy, ngẩng đầu lên ngắm nhìn thật kĩ gương mặt cô.

Phương Tiểu Ngư bị một cậu bé đột ngột xuất hiện ngáng đường làm cho giật mình, cô khựng lại, cúi đầu nhìn bé trai trước mặt mình.

Lập tức có một cảm giác thân thuộc dâng tràn trong tim cô.

Lạc Bảo Nhi chăm chú ngắm nhìn gương mặt cô, ngây người ra vài phút rồi chợt ôm chặt lấy chân cô khóc tức tưởi: “Mẹ ơi!”

Cái gì thế này?

Phương Tiểu Ngư lập tức ngơ ngác. Hôm nay mình chỉ là ra ngoài tản bộ một chút thôi, sao lại toàn gặp phải chuyện kì quặc thế này?



Đầu tiên là gặp một người đàn ông kì lạ, sau đó đang đi trên đường thì lại gặp tiếp một cậu bé kì lạ.

Đã đột ngột xông đến không nói làm gì, đằng này bây giờ lại còn ôm chặt lấy chân mình không cho mình đi, còn gọi mình là mẹ nữa chứ.

“Này này này, con đừng gọi lung tung! Cô không phải mẹ con đâu!” Phương Tiểu Ngư có hơi tức giận.

Theo lời kể của Mộc Tuấn Nghiêu thì cô vẫn còn là một cô gái trong trắng, chưa từng kết hôn, thế thì làm sao lại có một đứa con trai lớn thế này được?

Nghe câu nói và giọng điệu của cô, Lạc Bảo Nhi lại càng khóc to hơn.

Đây chắc chắn chính là mẹ mà, không thể sai được!

“Mẹ ơi, mẹ ơi, hu hu hu… Có phải mẹ không cần Lạc Bảo Nhi nữa không? Hu hu hu…”

Phương Tiểu Ngư đang định tháo cục bột dính chặt ở chân mình ra thì chợt cảm thấy trước mặt xuất hiện một bóng dáng cao lớn.

Người ấy vừa xuất hiện đã liền che đi hết ánh sáng trước mặt cô. Cô ngạc nhiên ngẩng đầu lên, liền trông thấy một gương mặt đẹp trai ngời ngời.

Người đàn ông ấy hệt như một tác phẩm nghệ thuật hoàn hảo do thượng đế tạo ra, chỉ là cả người toát ra một hơi lạnh khiến người ta không dám đến gần.

Cũng may Phương Tiểu Ngư có sức kiềm chế tốt, nếu không chắc chắn đã xịt máu mũi rồi.

Hai mắt người đàn ông nhìn chằm chằm vào Phương Tiểu Ngư, hệt như muốn nuốt chửng cô vào trong ánh mắt của anh.

Cô không biết phải nói gì, thế là bèn chỉ vào Lạc Bảo Nhi đang ôm cứng lấy chân mình rồi e dè hỏi: “À… đây là con trai của anh à?”

Phương Tiểu Ngư hoàn toàn không ngờ, cô vừa nói dứt câu thì người đàn ông ấy đã liền hôn cô.

Anh hôn rất nghiêm túc, rất mạnh mẽ, tựa hồ muốn chiếm lấy cả người cô.

Phương Tiểu Ngư ngây người, nhất thời quên cả việc đẩy anh ra.

Nhưng ngay sau đó, cô liền phản ứng, đưa tay đẩy mạnh người đàn ông trước mặt mình.

Bốp!

Cô đưa tay tát thẳng vào mặt anh, sau đó quát to: “Lưu manh!”

Mộc Du Dương bị đẩy ra, nhưng ngay lập tức lại đưa tay kéo cô vào lòng, ôm cô thật chặt, không cho cô vùng vẫy.

“Anh làm gì thế? Lưu manh, biến thái!” Phương Tiểu Ngư cố gắng thoát ra khỏi lòng người đàn ông ấy. Cô không thể ngờ, một người trông đẹp trai lạnh lùng thế này thì ra lại là một tên lưu manh biến thái hèn mọn.



Đứng ngay trên phố hôn cô đã đành, giờ lại còn ôm chặt không cho cô đi, thử hỏi giữa trời xanh này còn có vương pháp hay không?

Phương Tiểu Ngư vùng vẫy mãi mà không thoát được, bắt đầu hốt hoảng, liền hô to ra xung quanh: “Cứu tôi với! Cứu tôi với! Có kẻ sàm sỡ!”

Người xung quanh bắt đầu vây lấy họ, nhưng đa phần đều là vì tò mò.

Lúc này Mộc Du Dương đang ôm chặt Phương Tiểu Ngư, ở giữa hai người họ còn có Lạc Bảo Nhi bé bỏng.

Người đi đường trông thấy không những không vào giúp mà còn cười chế nhạo.

Trong mắt họ, một người đàn ông đẹp trai thế này sao có thể là kẻ sàm sỡ? Hơn nữa, họ đang ôm chặt nhau, ở giữa còn kẹp một bé trai, trông giống hệt một gia đình ba người.

Mọi người đều cho rằng họ là người nhà, chẳng qua đang đùa giỡn với nhau mà thôi.

Phương Tiểu Ngư tuyệt vọng, cô trơ mắt nhìn người đàn ông đang ôm chặt mình chợt bế cô lên rồi đưa cô lên chiếc xe đang đỗ cách đó không xa.

Nỗi nhớ nhung bấy lâu cộng với sự hối hận giờ đang tràn ngập trong tim anh, nuốt chửng lí trí của anh. Anh không muốn nói gì cả, chỉ muốn ôm chặt cô vào lòng, muốn giữ cô mãi mãi bên mình, không bao giờ để cô đi nữa!

Lạc Bảo Nhi cũng vội vã chạy theo chú Mộc. Vừa lên xe, cậu đã liền sà vào lòng Phương Tiểu Ngư.

“Mẹ ơi, thời gian qua mẹ đã đi đâu thế? Mẹ thật sự không cần Lạc Bảo Nhi nữa sao?” Lạc Bảo Nhi uất ức nói, nước mắt lại trào ra.

Vừa rồi ở trên phố, Phương Tiểu Ngư không nhìn kĩ, bây giờ nhìn lại dáng vẻ của cậu bé trước mặt mình, cô chợt cảm thấy rất thân thuộc, dường như trước đây cô đúng là có quen cậu bé này.

Lẽ nào cô đúng là mẹ của cậu sao?

Nhìn vào đôi mắt đẫm lệ của Lạc Bảo Nhi, Phương Tiểu Ngư có hơi không nhẫn tâm, cô khẽ xoa đầu Lạc Bảo Nhi rồi dịu dàng nói: “Được rồi, đừng khóc nữa, con nhìn cho kĩ đi, cô thật sự không phải mẹ con đâu.”

“Mẹ đúng là mẹ, mẹ đúng là mẹ của Lạc Bảo Nhi mà, Lạc Bảo Nhi không có nhận nhầm đâu… Mẹ thật sự không cần Lạc Bảo Nhi nữa rồi… Hu hu hu…”

Lạc Bảo Nhi vừa nói vừa quệt nước mắt lên đùi của Phương Tiểu Ngư.


Phương Tiểu Ngư thật sự bó tay, đành ngẩng đầu trút giận hết lên người Mộc Du Dương, “Anh cũng kì lạ thật đấy, có phải đầu óc anh có vấn đề không? Con trai anh khóc như thế mà anh không biết dỗ nó sao?”


Mộc Du Dương rút khăn giấy ra đưa cho Lạc Bảo Nhi, dịu dàng nói: “Được rồi, con đừng khóc nữa, tin chú Mộc đi, chú nhất định sẽ không để mẹ con đi nữa đâu.”


Lạc Bảo Nhi nhận khăn giấy, lau nước mắt dính trên đùi của Phương Tiểu Ngư, sau đó nín khóc.


Phương Tiểu Ngư lập tức nổi nóng: “Này, tôi hỏi là anh rốt cuộc bị làm sao vậy? Tôi đã nói mấy trăm lần rồi, tôi thật sự không phải là mẹ của con anh! Con trai anh gây chuyện, anh là người lớn mà cũng gây chuyện theo sao? Tùy tiện tóm lấy một cô gái trên đường rồi bảo là mẹ của con anh, có phải là đầu óc của anh có vấn đề không?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK