Cứ thế dần dần, cả hai trở nên thân thiết với nhau.
Gương có kiến thức rất đặc biệt đối với việc thiết kế thời trang, ý tưởng cũng rất sáng tạo, đã truyền rất nhiều cảm hứng cho Phương Tiểu Ngư.
Gương trước nay luôn nói mình ở một học viện thiết kế tại Milan, Phương Tiểu Ngư cứ cho rằng anh làm việc ở đó, nhưng hôm nay mới biết thì ra anh chỉ là một sinh viên.
Một sinh viên mà lại có trình độ như thế quả là tiền đồ vô lượng!
Phương Tiểu Ngư thầm thán phục rồi lại tiếp tục lên mạng tìm nhà.
Đột nhiên chuông điện thoại reo vang, Tống Đình Hi gọi đến, nói đã tìm được trường mẫu giáo thích hợp cho Lạc Bảo Nhi, bảo cô buổi chiều đưa cậu bé đến xem thử.
Cúp máy xong, Phương Tiểu Ngư liền nhận được địa chỉ do anh gửi đến.
Hai mẹ con chuẩn bị một chút rồi đến địa chỉ ấy.
Vừa đến cổng trường, Phương Tiểu Ngư lập tức trợn tròn mắt.
Là trường mẫu giáo song ngữ quốc tế Úc Dương!
Đây không phải là trường học dành cho con nhà đại gia trong truyền thuyết sao?
Đây là trường học sang trọng đẳng cấp nhất thành phố, những đứa trẻ học ở đây đều rất giàu có.
Tống Đình Hi cũng kì lạ thật, chỉ nhờ tìm trường mẫu giáo, sao lại chọn đúng trường này, không lẽ muốn cô phá sản sao?
Trong lúc Phương Tiểu Ngư đang sầu muộn thì Tống Đình Hi cũng vừa từ bệnh viện đến.
Phương Tiểu Ngư dở khóc dở cười: “Bác sĩ Tống của tôi ơi, anh xem trọng tôi quá rồi đấy, một ngôi trường thế này thì dân thường như tôi làm sao mà chịu nổi? Mình tìm một trường khác thì hơn!”
Tống Đình Hi cúi đầu cười: “Làm cha mẹ không phải nên mang lại cho con mình một môi trường học tập giáo dục tốt nhất sao? Tôi thấy ở đây rất tốt, cứ để Lạc Bảo Nhi học ở đây đi.”
Phương Tiểu Ngư cũng hiểu rõ đạo lí ấy, nhưng ngặt nổi kinh tế của cô không đủ, đành ngượng ngùng nói: “Nhưng học phí ở đây quá đắt, tôi không trả nổi.”
Tống Đình Hi định nói không cần lo, tiền này anh sẽ trả.
Nhưng anh biết Phương Tiểu Ngư không thích tùy tiện nhận ân huệ của người khác, nên đành nói: “Tiền có thể kiếm được, nhưng sự trưởng thành của con cái nếu bỏ lỡ thì sẽ không còn nữa, không thể để Lạc Bảo Nhi thua kém người khác, học phí cô không cần lo, tôi sẽ giúp cô trả trước, khi nào cô có tiền thì trả lại cho tôi sau cũng được.”
Nghe anh nói như thế, Phương Tiểu Ngư có hơi do dự, chợt bị Lạc Bảo Nhi kéo vào trường, cậu bé từ nãy đã luôn thấy thích thú với những thứ mới mẻ ở đây.
Tống Đình Hi vui vẻ đi theo sau hai mẹ con.
Nơi này không hổ danh là trường mẫu giáo sang trọng nhất thành phố, các trang thiết bị bên trong đều là loại cao cấp, trình độ giáo viên cũng rất xuất sắc.
Sau khi đi một vòng xem xét, Phương Tiểu Ngư vô cùng hài lòng, nhưng học phí quá cao vẫn khiến cô thấy đắn đo.
Trong lúc đang do dự chưa quyết định thì trong đầu cô chợt nhớ lại câu nói mà Mộc Du Dương đã nói với cô khi ở vũ hội.
Cô Phương, cô tuy là người ít học, nhưng một chút lễ độ làm người này thì chắc cô phải biết chứ?
Dám bảo tôi ít học ư? Phương Tiểu Ngư này là học sinh xuất sắc đấy có biết không?
Tên đàn ông thối tha đó, ỷ mình có chút tiền thì liền lên mặt, xem thường người khác như thế!
Người bình thường lẽ nào đều ít học sao?
Nghĩ đến đây, Phương Tiểu Ngư thấy đùng đùng nổi giận, lập tức quyết định cho Lạc Bảo Nhi học tại trường này!
Trường học của người giàu có gì ghê gớm chứ? Con của cô cũng có thể được vào học!
Phương Tiểu Ngư nói chắc như đinh đóng cột: “Tôi đồng ý, không cần đổi, học ở trường này đi!”
Tống Đình Hi rất mừng khi thấy cô đã nghĩ thông, liền giúp hai mẹ con làm thủ tục, bận rộn cả buổi chiều, cuối cùng cũng xong, Lạc Bảo Nhi ngày mai có thể đến trường.
Lạc Bảo Nhi đeo cặp sách cô giáo mới đưa, vô cùng hớn hở, cả quãng đường cứ nắm tay mẹ đi tung tăng.
Trên cặp sách có in logo của trường song ngữ quốc tế Úc Dương, logo này rất nổi bật, khiến rất nhiều người đi ngang qua đều chú ý.
Có vẻ chiếc cặp sách này chính là biểu tượng của thân phận cao quý, thế nên mọi người đều nhìn bằng cặp mắt vô cùng ngưỡng mộ.
Về đến nhà, Tống Đinh Hi vào chuẩn bị cơm tối, Phương Tiểu Ngư tiếp tục lên mạng tìm nhà, còn Lạc Bảo Nhi thì cứ đeo cặp sách mới, thích thú chạy khắp phòng, không nỡ tháo ra.
Phương Tiểu Ngư thấy dáng vẻ đáng yêu của Lạc Bảo Nhi thì cũng không nỡ trách mắng, cô tắt máy rồi cùng con trai chơi đuổi bắt, nhào đến ôm lấy cậu bé vào lòng, vừa hôn vừa cù vào người cậu.
Lạc Bảo Nhi nằm trong lòng mẹ cứ bật cười khanh khách.
Phương Tiểu Ngư vui vẻ hỏi: “Cục cưng, con có thích trường học mới này không?”
Lạc Bảo Nhi gật đầu lia lịa: “Vâng! Lạc Bảo Nhi thích lắm, trường mới rất đẹp, còn có rất nhiều rất nhiều đồ chơi và cầu tuột.”
“Cái thằng nhóc này.” Phương Tiểu Ngư âu yếm véo nhẹ mũi con trai rồi hỏi tiếp: “Thế con không nhớ các bạn ở trường cũ à?”
Lạc Bảo Nhi giờ lại lắc đầu lia lịa, cái miệng phụng phịu uất ức: “Con không nhớ, các bạn ở đó bảo con không có bố nên không chơi với con, Lạc Bảo Nhi không thích các bạn ấy.”
“À, là vậy à…” Phương Tiểu Ngư bất giác thấy chua xót.
Lại nghe Lạc Bảo Nhi nói tiếp: “Nhưng mà… Lạc Bảo Nhi rất nhớ ông và chú.”
Phương Tiểu Ngư ngẩn người, trong lòng lại càng xót xa, không biết phải trả lời thế nào với câu nói ngây thơ này của con trai, cũng may Tống Đình Hi kịp thời đến giải vây.
Anh ngồi xổm xuống dỗ dành: “Lạc Bảo Nhi ngoan, mẹ mấy hôm nay rất bận, chờ sau khi mẹ rảnh hơn sẽ dành thời gian đưa con về thăm họ, được không?”
“Vâng!” Cậu bé mừng rỡ gật đầu.
Ăn xong cơm tối, Phương Tiểu Ngư không nói gì, chỉ đưa Lạc Bảo Nhi vào phòng ngủ sớm.
Sáng sớm hôm sau, cô nhờ Tống Đình Hi chở Lạc Bảo Nhi đến trường, còn mình chạy đến công ty nộp đơn xin nghỉ việc.
Phương Tiểu Ngư hôm qua cả ngày đã không đi làm, thế nên Đường Úc Phi hôm nay vừa trông thấy cô đã định sẽ mắng chửi.
Nhưng không ngờ cô lại chủ động đặt đơn xin thôi việc lên bàn của anh ta.
Hành động bất ngờ ấy lại khiến Đường Úc Phi có chút khó hiểu.
Phương Tiểu Ngư mặc kệ vẻ mặt của anh ta, vội vã quay về văn phòng, bắt đầu thu dọn đồ đạc.
Một lát sau thì chợt có người gõ cửa, đó là một đồng nghiệp.
Đồng nghiệp nói: “Tổng giám đốc bảo cô đến văn phòng một chút.”
Phương Tiểu Ngư thắc mắc: “Có chuyện gì vậy?”
Đồng nghiệp lắc đầu: “Tôi không biết, tôi chỉ chuyển lời thôi.”
Nói xong người ấy liền quay đi làm việc.
Phương Tiểu Ngư thở dài, đành phải đến gõ cửa văn phòng Lương Vệ Lễ.
Bên trong vọng ra giọng nói quen thuộc của Lương Vệ Lễ: “Vào đi.”
Phương Tiểu Ngư cúi đầu bước vào, đóng cửa xong mới phát hiện bên trong còn có thêm một người khác đang ngồi, đó chính là Mộc Du Dương.
Người mà mình đang nghĩ trăm phương ngàn kế để né tránh giờ lại đột nhiên xuất hiện trước mắt, việc này thật sự quá bất ngờ, cô nhất thời không dám nhìn vào anh, không biết phải đưa mắt đi đâu.
Mộc Du Dương thì lại nhìn cô, ánh mắt lạnh lùng và sắc bén.
Bầu không khí dường như đã ngưng tụ lại.
Lương Vệ Lễ nhận ra giữa hai người có điều không ổn, bèn cẩn thận phẩy tay nói: “Hai người nói chuyện đi, tôi ra ngoài một chút.”
Rồi anh mau chóng bước ra.
Lương Vệ Lễ đi rồi, văn phòng lại càng yên tĩnh hơn.
Phương Tiểu Ngư chờ mãi mà không thấy Mộc Du Dương mở miệng, đành phải định thần rồi tỏ vẻ thản nhiên nói: “Tổng tài, anh tìm tôi à?”
Mộc Du Dương không trả lời, cầm một tờ phong bì ném xuống trước mặt Phương Tiểu Ngư rồi lạnh lùng hỏi: “Tại sao lại nghỉ việc?”
Phương Tiểu Ngư cúi đầu nhìn, thấy đó chính là đơn xin thôi việc cô gửi cho Đường Úc Phi.
Sao nó lại ở trong tay Mộc Du Dương?
Nghĩa là anh tìm cô đến là muốn hỏi cô vì sao nghỉ việc ư?
Rõ ràng chính anh nói không muốn gặp cô nữa, thế nên cô mới đi, như vậy cũng không được sao?
Phương Tiểu Ngư đột nhiên cảm thấy uất ức, không thể giữ vẻ mặt thản nhiên được nữa, cô cúi gằm mặt, không nói gì.
“Tôi đang hỏi cô đó!” Thấy cô gái trước mặt mình không có phản ứng gì, Mộc Du Dương càng lớn tiếng.
Phương Tiểu Ngư giật bắn mình, bởi anh chưa bao giờ lớn tiếng với cô như thế.
Cô ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào người đàn ông có vẻ đang rất tức giận trước mặt mình, nhất thời không biết phải mở miệng thế nào, phải nói những gì.
Sắc mặt Mộc Du Dương dần dần trở nên đỏ bừng, anh cầm lá đơn xin thôi việc lên.
Rẹt mấy tiếng, trước ánh mắt không tin được của Phương Tiểu Ngư, lá đơn đã bị xé vụn rồi ném ra trước mặt cô.