Hôm nay cuối tuần, trường mẫu giáo nghỉ, Lạc Bảo Nhi nghe dọn đến biệt thự ở một thời gian, cảm thấy phấn khích, vui vẻ chạy quanh người Phương Tiểu Ngư.
Cuối cùng cũng đến nơi, giúp việc ra tiếp đón Phương Tiểu Ngư, giúp cô mang hành lý vào trong. Phương Tiểu Ngư dắt Lạc Bảo Nhi vào nhà.
Vừa xuống xe, cậu bé không còn phấn khích như lúc lên xe, gương mặt ỉu xìu.
Phương Tiểu Ngư không hiểu: “Con yêu, sao vậy con? Sao con lại không hứng thú nữa vậy?”
Lạc Bảo Nhi bĩu môi lí nhí nói: “Mẹ nói sẽ dẫn con đến ở biệt thự. Con tưởng là được đến biệt thự của chú nhưng mà lại không phải.”
Việc cậu vẫn luôn nhớ Mộc Du Dương khiến Phương Tiểu Ngư khó chịu.
Cái tên này đúng là âm hồn bất tán, không ở bên cạnh nhưng cứ luôn ở trong lòng của Lạc Bảo Nhi.
Phương Tiểu Ngư không biết biết phản ứng thế nào, chỉ đành dụ dỗ: “Lạc Bảo Nhi ngoan, ở đây tuy không phải là biệt thự của chú nhưng trong này có rất nhiều đồ chơi và đồ ăn ngon nữa! ”
Nghe đến đồ ăn ngon, bản tính thích ăn hàng của cậu trỗi dậy, cuối cùng mặt cậu bé cũng giãn ra nở nụ cười.
Hai mẹ con bước vào căn biệt thự.
An Ly đang uống trà trong phòng khách, bên cạnh là một cô bảo mẫu tuổi trung niên.
An Ly thấy hai mẹ con vào nhà liền cười gật đầu chào hỏi.
Khi hai mẹ con đã đến gần, An Ly dịu dàng nói với cậu bé: “Lạc Bảo Nhi còn nhớ dì không?”
Cậu bé lúc lắc mái tóc quả dưa, chớp mắt to tròn nói: “Nhớ ạ, cô là người tối đó đã ăn cơm chung với chú Mộc! ”
Phương Tiểu Ngư liền cảm thấy mất tự nhiên.
An Ly như không có chuyện gì, xoa đầu Lạc Bảo Nhi nói: “Không sai, Lạc Bảo Nhi thật thông minh. Con có thể gọi dì là dì An Ly.”
Lạc Bảo Nhi gật đầu ngọt ngào kêu một tiếng: “Dì An Ly.”
An Ly cười trả lời: “Lạc Bảo Nhi thật ngoan, dì An Ly đã chuẩn bị cho con rất nhiều món ngon và đồ chơi. Để bảo mẫu dẫn con đi xem được không?”
“Vâng! ”Lạc Bảo Nhi vui vẻ gật đầu.
An Ly ra hiệu cho cô bảo mẫu sớm đã chờ bên ngoài. Cô này chính là người mà hai mẹ con Tiểu Ngư đã gặp khi vào nhà lúc nãy.
Cô bảo mẫu hiểu ý, vừa dỗ vừa dắt Lạc Bảo Nhi rời đi.
Phương Tiểu Ngư nhìn theo bóng của bảo mẫu và con trai mình rời đi có chút bất an, liền hỏi An Ly: “Cô đặc biệt mời bảo mẫu về là vì Lạc Bảo Nhi sao?”
An Ly nhấp một ngụm trà, nhẹ nhàng gật đầu: “Đúng vậy. Giúp việc trong nhà đều là người mà Du Dương sắp xếp đến để chăm sóc tôi. Hầu hạ người bệnh tật như tôi thì họ giỏi lắm nhưng đối với chuyện chăm sóc trẻ con thì họ không có kinh nghiệm. Tôi không an tâm để họ chăm sóc Lạc Bảo Nhi nên tôi đặc biệt mời một cô bảo mẫu giữ trẻ chuyên nghiệp về đây để yên tâm hơn, cô cũng bớt lo phần nào.”
Nghe được lời An Ly quan tâm, Phương Tiểu Ngư có phần ngượng ngùng nói: “Cô khách sáo quá rồi, tôi cảm ơn.”
An Ly cười sảng khoái: “Muốn cảm ơn tôi thì bán sức làm việc cho tôi đi! ”
Phương Tiểu Ngư mỉm cười: “Ừm! ”
Không phải chăm sóc cho Lạc Bảo Nhi, công việc của Phương Tiểu Ngư càng lúc càng trôi chảy, tiến độ công việc cũng nhanh hơn.
An Ly dứt khoát để cô ở nhà làm việc mỗi ngày mà không cần phải lãng phí thời gian đến công ty báo cáo.
Phương Tiểu Ngư cũng cảm thấy vui vì tránh khỏi sắc mặt hắc ám của những người trong công ty.
Điều duy nhất khiến cô mất tự nhiên là thỉnh thoảng Mộc Du Dương lại đến đưa An Ly tan sở về hoặc hẹn An Ly ra ngoài ăn cơm.
Tuy mỗi lần gặp, anh đều đỗ xe bên ngoài chờ nhưng Phương Tiểu Ngư lại cảm thấy như cô có thể nhìn thấy anh xuyên qua cửa sổ phòng làm việc này vậy.
Dù đã tự dặn lòng mình vô số lần, không được để ý, không được để ý, nhưng mỗi lần thấy hai người họ có cử chỉ thân mật, lòng cô cảm thấy vô cùng khó chịu.
Hôm đó Mộc Du Dương đưa An Ly về nhà thì rời đi.
Nhìn thấy An Ly vào nhà, Phương Tiểu Ngư đã gọi: “Về rồi à?” Giọng điệu và biểu cảm có chút phiền muộn.
An Ly nhìn vào mắt cô và hỏi: “Cô sao vậy? Sắc mặt kém quá, không sao chứ?”
Phương Tiểu Ngư cố nở nụ cười: “Tôi không sao. Tôi thấy tổng tài Mộc đưa cô về mà không vào nhà. Có phải là vì tôi ở đây không?”
An Ly hơi ngẩnngười, miễn cưỡng cười nói: “Không phải. Anh ấy bận việc nên mới không vào nhà. Cô đừng nghĩ nhiều quá.”
Phương Tiểu Ngư có thể hiểu được đây rõ ràng là những lời an ủi.
Cô vờ như không để ý đến, cười nói: “Ờ, thì ra là vậy à. Chắc tại tôi nghĩ quá nhiều rồi.”
Phương Tiểu Ngư lòng thầm hạ quyết tâm, nhất định cô sẽ nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ thiết kế, như vậy sẽ không cần gặp Mộc Du Dương nữa.
Trải qua một khoảng thời gian cố gắng không ngừng nghỉ, bản thảo thiết kế đã hoàn thành hơn nửa.
Phương Tiểu Ngư hài lòng nhìn thành quả của mình, vui mừng nghĩ: Cứ theo đà này chắc chắc sẽ hoàn thành sớm thôi!
Cô thở phào nhẹ nhõm, nghĩ đến đã nhiều ngày làm việc căng thẳng rồi, hôm nay phải để mình thư giãn một chút.
Bây giờ là thời gian làm việc, An Ly ở công ty, Lạc Bảo Nhi cũng được bảo mẫu đưa đi nhà trẻ rồi.
Phương Tiểu Ngư xin ý kiến An Ly xong thì lập tức cho giúp việc, bảo mẫu của biệt thự nghỉ phép một ngày, để cô càng có không gian thư giãn.
Tắt máy tính, khép lại bản thảo thiết kế, Phương Tiểu Ngư suy nghĩ nên làm gì cho phải đây?
Đúng rồi! Vận động một tí vậy!
Bình thường ngồi làm việc quá lâu, cả người đều cảm thấy không thoải mái. Đây là lúc luyện tập thân thể rồi.
Cô lên mạng tìm các clip dạy yoga tập theo vài động tác. Sau đó cô vào lại biệt thự. Từ trước đến nay cô chưa bao giờ bước chân vào phòng tập thể dục gia đình.
Mở cửa bước vào, Phương Tiểu Ngư kinh ngạc đến độ mắt chữ o mồm chữ a.
Đây đâu phải là phòng tập thể dục gia đình bình thường. Nói chính xác hơn chính là phòng tập chuyên nghiệp mà!
Máy chạy bộ, xe đạp spinning, các loại máy tập thể hình, tất cả đều có đủ.
Phương Tiểu Ngư như nhặt được vàng, kích động đến nổi muốn thét lên nhưng sợ người khác nghe thấy nên vội bưng kín miệng lại.
Bỗng nhiên nghĩ đến điều gì đó, cô tự nhủ: “Hôm nay trong biệt thự đâu có ai, chỉ có một mình mình mà! ”
Cô cười phá lên, hò reo trên máy chạy bộ.
Sau khi vận động hơn một tiếng, Phương Tiểu Ngư mồ hôi nhễ nhại, miệng thở hồng hộc.
Cô nốc mạnh một ngụm nước lớn, tự thân khinh bỉ: “Lâu rồi không vận động, thể lực đúng là xuống dốc.”
Vận động xong Phương Tiểu Ngư đi tắm. Khi đang gội đầu, nhìn qua cửa sổ, cô nhìn thấy dưới lầu có một bể bơi nhỏ.
Mắt cô sáng rỡ, thầm nói: “Ơ, trước giờ sao mình không phát hiện ở đây có bể bơi nhỉ?! ”
Vỗ đầu một cái: “Mình đúng là bận đến ngu người. Từ lúc về đây ở cả ngày chỉ lo đến công việc, chưa từng tham quan biệt thự này thì đương nhiên sao mà biết được có bể bơi chứ! ”
Cô cắn môi, cười nham hiểm, kéo một bộ áo tắm từ trong vali ra.
Bộ áo tắm này không phải cô tự mua mà là bộ mẫu cô thiết kế trước đây theo yêu cầu của khách hàng. Vì kiểu dáng rất gợi cảm nên Phương Tiểu Ngư chưa bao giờ mặc.
Lần này cô mang theo bộ này là nghĩ có thể cần cho tham khảo lúc thiết kế.
Nhưng hôm nay, cả biệt thự chỉ có mỗi mình cô, có mặc thì cũng không ai nhìn thấy, huống chi cô cũng không mang theo bộ áo tắm nào khác.
Phương Tiểu Ngư xuýt xoa thay ngay bộ áo tắm này.
Soi mình trong gương, trong nháy mắt, mặt cô đỏ bừng.
Áo tắm thuần sắc trắng, mảnh vải trên vai nhỏ kéo dài từ cổ đến trước ngực vừa đúng che hai điểm, giống như kiểu khoét sâu hình nhữ V của lễ phục. Chỉ là chữ V này lớn hơn khoét sâu đến rốn, nối với quần lót nhỏ bên dưới, lộ cả toàn bộ phần lưng, cực kỳ gợi cảm.