Cô hét lên, định đưa tay che chắn cơ thể nhưng không kịp, bởi tay đã bị Mộc Du Dương chặn lại rồi đè chặt ở hai bên đầu.
Cô chỉ có thể giữ nguyên tư thế xấu hổ ấy, để mặc cho Mộc Du Dương nhìn thấy toàn bộ.
Phương Tiểu Ngư vùng vẫy không được liền gào khóc: “Mộc Du Dương, đồ khốn kiếp, thả tôi ra, thả tôi ra!”
Mộc Du Dương lạnh lùng hừ một tiếng: “Nếu đã là khốn kiếp thì sao có thể dễ dàng thả cô ra?”
Anh không nói nhiều nữa, lập tức kéo khóa quần, sau đó mạnh bạo tách hai chân Phương Tiểu Ngư ra rồi hạ người xuống, đưa vật nóng ấm đang ngóc đầu dậy ấy của mình vào thẳng nơi muốn vào.
Phương Tiểu Ngư còn chưa kịp phản ứng thì đã bị xâm chiếm hoàn toàn!
Cô trợn tròn mắt không tin được, tiếng kêu cứ nghẹn lại ở cổ, nước mắt cũng như ngưng tụ lại ở ngay khoảnh khắc ấy.
Mộc Du Dương không quan tâm cô mà vẫn cứ tiếp tục tấn công, dốc sức ra vào cơ thể Phương Tiểu Ngư, hệt như cô chỉ là một công cụ để anh thỏa mãn dục vọng chứ không phải là một cô gái thật sự xứng đáng được yêu thương.
Sự xâm chiếm không chút thương tiếc của Mộc Du Dương khiến phần hạ bộ của Phương Tiểu Ngư khó chịu, cô giật mình lấy lại được sức lực, bắt đầu cố gắng chống cự vùng vẫy.
Nhưng sự chống cự ấy hoàn toàn không thể thắng được một người cao lớn khỏe mạnh như Mộc Du Dương, anh cứ mặc cho Phương Tiểu Ngư vung tay đấm mấy cú gãi ngứa vào người mình, không hề né tránh, động tác bên dưới lại càng tiếp tục mạnh mẽ hơn.
Một lúc lâu sau mà Mộc Du Dương vẫn chưa có được sự thỏa mãn mong muốn, ngược lại ngọn lửa trong người càng bùng phát hơn.
Anh bế Phương Tiểu Ngư lên khỏi giường rồi đặt cô lên cái bàn làm việc trong phòng.
Phương Tiểu Ngư thừa cơ cắn thật mạnh lên vai anh, Mộc Du Dương cau mày khẽ kêu lên, nhưng hai tay vẫn không hề thả lỏng mà đè chặt cô xuống bàn, tiếp tục xâm chiếm vào trong cơ thể cô.
Phương Tiểu Ngư không thể thoát được kiềm cặp như mong muốn liền giận dữ nói: “Mộc Du Dương, anh làm thế này với tôi, tôi tuyệt đối sẽ không tha chứ cho anh!”
Mộc Du Dương đã bi ngọn lửa dục vọng trong người thiêu đốt hết lí trí, lúc này đây giống hệt một con dã thú đang săn mồi, anh gầm gừ: “Giờ tôi chỉ cần cô, không cần sự tha thứ của cô!”
Khác với sự êm ái của chiếc giường vừa rồi, cái bàn cứng lúc này không có chút tác dụng hoãn xung nào, khiến lưng của Phương Tiểu Ngư bị ép đau điếng, nước mắt không kiềm được mà trào ra.
Cô cố gắng đẩy Mộc Du Dương ra, mặc dù không có ích gì nhưng biểu hiện của cô vẫn không hề khuất phục.
Phương Tiểu Ngư cảm thấy thời gian trôi qua rất lâu, cuối cùng người đàn ông trên người cô mới chịu dừng lại.
Mộc Du Dương đã được thỏa mãn, nhưng tay vẫn không buông ra, chỉ là tạm thời dừng lại, trên trán anh lúc này lấm tấm mồ hôi.
Phương Tiểu Ngư tận dụng khoảnh khắc được thả lỏng ấy, định ngồi dậy khỏi bàn, nhưng không ngờ bị Mộc Du Dương phát hiện ngăn lại.
Cô vội vàng đưa tay bấu lấy Mộc Du Dương, Mộc Du Dương không kịp phòng bị, bờ vai rắn chắc của anh lập tức xuất hiện một vết xước tóe máu.
Bị đau, anh liền buông lỏng tay Phương Tiểu Ngư.
Phương Tiểu Ngư lập tức trở mình, cả người rơi thẳng từ trên bàn xuống đất.
Cô nhăn nhó mặt mày, kêu lên một tiếng, nhưng sau đó bất chấp cơn đau mà cố hết sức bò dậy, lảo đảo chạy về phía cửa, muốn thoát khỏi phạm vi khống chế của Mộc Du Dương.
Nhưng khi sắp ra đến cửa thì một tay bị Mộc Du Dương từ phía sau chộp được, tay còn lại sau đó cũng mau chóng bị anh tóm lấy.
Mộc Du Dương chỉ cần dùng một tay là đã giữ chặt được hai bàn tay của Phương Tiểu Ngư, sau đó lại đưa hai tay cô lên cao, đè chặt vào tường, quay người cô lại ép cô sát vào tường như một tấm ván, sau đó dùng tay còn lại đưa thứ ấy tấn công Phương Tiểu Ngư lần nữa từ đằng sau.
Phương Tiểu Ngư kêu lên một tiếng thảm thiết, nhưng sau đó liền cắn chặt môi để không phát ra tiếng nữa, đôi mày cô cau lại gần như chạm vào nhau.
Mộc Du Dương vừa hành động vừa thở hổn hển nói: “Đừng có ép mình quá, muốn rên lên thì cứ rên đi, còn giả vờ trinh tiết làm gì!”
Phương Tiểu Ngư vẫn cứ cắn chặt môi, không nói gì, trong mắt toát ra một nỗi căm hận.
Mộc Du Dương thả tay Phương Tiểu Ngư, đưa tay nắm lấy gương mặt cô rồi cố mở miệng cô ra, nghiến răng nói: “Tôi muốn cô phải rên lên!”
Phương Tiểu Ngư dùng lực xoay đầu đi, hệt như cố ý muốn chọc tức Mộc Du Dương, cố kiềm cơn đau từng đợt đang dâng lên từ hạ bộ, nói một cách khó khăn: “Mộc… Mộc Du Dương, anh tưởng anh hay lắm sao? Phải, tôi là một người phụ nữ lăng nhăng, tôi… tôi thích dụ dỗ đàn ông đấy, tôi đã ngủ với rất nhiều đàn ông rồi, một chút trình độ của anh hiện giờ, tôi… tôi hoàn toàn chẳng có chút cảm giác gì, còn bắt tôi phải rên lên à, anh đánh giá cao bản thân mình quá rồi đấy!”
Phương Tiểu Ngư đã chọc giận thành công Mộc Du Dương, bởi cô đã sỉ nhục giới hạn lòng tự trọng của một người đàn ông.
Ngay sau đó, cô liền phải nếm trải hậu quả do lời nói của mình gây ra.
Mộc Du Dương lại lôi Phương Tiểu Ngư quay lại cái bàn làm việc mà cô vừa rồi khó khăn lắm mới thoát được, đẩy cô nằm ngửa nửa người lên bàn rồi bắt đầu tấn công tiếp.
Nhưng sức lực anh sử dụng lần này càng khiến Phương Tiểu Ngư không thể chịu nổi, nếu vừa rồi Mộc Du Dương xem cô là một công cụ để thỏa mãn thì lúc này, động tác của anh hệt như đang muốn hủy hoại cô vậy.
Phương Tiểu Ngư không kiềm được nữa, kêu lên một tiếng a thảm thiết.
Tiếng rên ấy thật sự đã kích thích mạnh mẽ Mộc Du Dương, hệt như khiến ảnh cảm thấy mục đích chinh phục của mình đã đạt được, anh tiếp tục tấn công, trên đôi môi gợi cảm lúc này nở một nụ cười đắc thắng.
Những tiếng kêu rên tiếp tục phát ra từ miệng Phương Tiểu Ngư, mỗi một tiếng lại càng kích thích Mộc Du Dương muốn xâm chiếm cô hơn, có vẻ những tiếng rên của cô đã trở thành tiếng tù và xung trận của anh.
Từ trên giường chuyển sang trên bàn, từ trên bàn chuyển sang tường, rồi lại từ bờ tường chuyển sang trên bàn, lại từ bàn chuyển xuống đất, cuối cùng lại quay về trên giường.
Cả căn phòng, không có nơi nào là không có dấu vết lăn lộn của hai người, không nơi nào là không có nước mắt của Phương Tiểu Ngư và mồ hôi của Mộc Du Dương.
Cho đến khi gần tối, Mộc Du Dương cuối cùng mới hài lòng rời cơ thể Phương Tiểu Ngư.
Anh vừa cài lại cúc áo sơ mi vừa nhìn Phương Tiểu Ngư đang nằm yên bất động trên giường bằng vẻ mặt biểu cảm phức tạp.
Bộ quần áo bị ướt do ngã xuống hồ bơi giờ đã khô rồi, nhưng nước mắt trên mặt cô thì vẫn chưa khô.
Nhìn dáng vẻ nằm co quắp trên giường của cô, Mộc Du Dương chợt cảm thấy đau lòng và thương xót.
Nhưng đột nhiên, những lời nói vừa rồi Phương Tiểu Ngư đã nói lại vang vọng bên tai anh.
Tôi chính là loại phụ nữ lăng nhăng!
Tôi thích dụ dỗ đàn ông đấy!
Tôi đã ngủ với rất nhiều đàn ông rồi!
Mỗi một câu đều như một mũi kim đâm vào tim Mộc Du Dương đau đớn!
Anh rời mắt khỏi Phương Tiểu Ngư, quay người bước đi, đau khổ nhắm chặt mắt lại, hít một hơi rồi nói: “Việc ngày hôm nay cứ xem như chưa từng xảy ra, dù sao thì sau này cũng sẽ không bao giờ xảy ra nữa.”
Phương Tiểu Ngư nằm xoay lưng lại với Mộc Du Dương, sau khi trải qua trận kịch liệt vừa rồi, những giọt nước mắt trên mặt cô vẫn không ngừng rơi.
Đôi mắt ướt đẫm lệ vốn đang nhắm chặt của cô sau khi nghe những lời Mộc Du Dương vừa nói thì chợt mở to ra.
Phương Tiểu Ngư cố cười mỉa mai nói: “Yên tâm, tôi không quan tâm đâu, anh chẳng qua chỉ là một trong số đám đàn ông đó, chỉ như thế mà thôi.”
Lời nói của cô rất cao ngạo, nhưng nét mặt lại đau khổ vô cùng.
Mộc Du Dương trầm ngâm một lúc rồi không quan tâm cô nữa, đẩy cửa bước thẳng ra khỏi phòng.
Nghe tiếng bước chân Mộc Du Dương rời đi, vẻ mạnh mẽ tự cao của Phương Tiểu Ngư lập tức sụp đổ, cô vùi đầu vào trong chăn, khóc nức nở một trận.
Nhưng tiếng khóc đã bị vùi dưới lớp chăn dày, chỉ vang ra được âm thanh nghẹn ngào lúc có lúc không.
Mộc Du Dương, sao anh lại đối xử thế này với tôi?
Mộc Du Dương cúi đầu bước ra khỏi phòng Phương Tiểu Ngư, ra ngoài cổng biệt thự, định rời đi.
Nhưng vừa mở cửa thì suýt nữa đã đâm sầm vào An Ly vừa mới tan làm về.