Lạc Bảo Nhi rất hiểu chuyện, ngoan ngoãn đồng ý, trong lòng thầm thề nhất định không được làm mẹ sợ, phải bảo vệ mẹ thật tốt để mẹ có thể mau chóng khỏe lại.
Trong căn phòng ấm áp ngập tràn ánh nắng, Phương Tiểu Ngư từ từ mở đôi mắt mơ màng, cô cảm nhận được bên giường hình như có hai người một lớn một nhỏ đang ngồi nhìn mình.
Phương Tiểu Ngư giật bắn người, lập tức ngồi dậy, lấy chăn che kín cơ thể mình rồi hoảng sợ hỏi: “Hai người làm gì thế?”
Mộc Du Dương mỉm cười trả lời: “Có làm gì đâu, anh chỉ đưa Lạc Bảo Nhi đến cùng gọi em dậy thôi.”
Phương Tiểu Ngư càng co người lại, “Hai… hai người ra trước đi, tôi thay quần áo đã.”
Lạc Bảo Nhi đột nhiên leo lên ngồi trước mặt cô, mở to đôi mắt long lanh hỏi: “Mẹ ơi, mẹ thật sự không nhớ ra Lạc Bảo Nhi sao?”
Mộc Du Dương giật mình, vội vàng bế Lạc Bảo Nhi lên khẽ nói: “Lạc Bảo Nhi đừng gây chuyện, không phải con đã hứa với chú Mộc là sẽ không làm mẹ sợ sao?”
Lạc Bảo Nhi cúi đầu uất ức nói: “Nhưng Lạc Bảo Nhi thật sự rất nhớ mẹ… Lạc Bảo Nhi muốn được ở bên mẹ…”
Phương Tiểu Ngư nhìn cậu bé ngây thơ đáng yêu trước mặt mình, chợt cảm thấy có một cảm giác đau lòng.
Nó… thật sự là con của mình sao?
Đôi mắt đẫm lệ của cậu khiến lòng cô thắt lại. Cô nhẹ nhàng bỏ chăn ra, từ từ dang tay về phía cậu bé rồi khẽ nói: “Qua đây đi.”
Lạc Bảo Nhi mừng rỡ, ngẩng đầu nhìn Mộc Du Dương, sau khi thấy Mộc Du Dương gật đầu rồi, cậu mới dám lao vào lòng Phương Tiểu Ngư gọi to: “Mẹ ơi!”
Ngay lập tức, Phương Tiểu Ngư cảm nhận được trên áo của mình có một cảm giác ấm nóng, đó là do nước mắt của Lạc Bảo Nhi đã rơi xuống áo cô.
Nước mắt của Lạc Bảo Nhi không ngừng tuôn rơi, cậu vừa khóc vừa nói: “Mẹ ơi, mẹ nói sẽ không bao giờ bỏ Lạc Bảo Nhi mà… Hu hu hu… Mẹ ơi… Mẹ mau nhớ lại Lạc Bảo Nhi đi được không? Lạc Bảo Nhi muốn ở bên cạnh mẹ mà…”
Mộc Du Dương cũng chợt cảm thấy khóe mắt rưng rưng, anh cố gắng kiềm không cho nước mắt rơi ra, đứng dậy bước ra ngoài ban công. Anh sợ cứ tiếp tục nhìn khung cảnh ấm áp ấy thì sẽ không thể ngăn được nước mắt nữa.
Khoảnh khắc ấy càng ấm áp bao nhiêu thì trong lòng Mộc Du Dương lại càng ray rứt bấy nhiêu.
Trước đây, hạnh phúc ấy anh chỉ cần đưa tay là nắm giữ được, thế mà anh lại từ bỏ.
Phương Tiểu Ngư khẽ xoa đầu cậu bé trong lòng mình. Tuy cô không thể nhớ ra cậu, nhưng cậu lai khóc lóc đáng thương thế này thì ai mà không đau lòng chứ?
Cô nhẹ nhàng an ủi: “Được rồi, đừng khóc nữa được không? Cô sẽ đưa con ra ngoài mua kẹo ăn được không?”
Lạc Bảo Nhi chợt càng khóc to hơn: “Hu hu hu… Mẹ là mẹ mà, không phải cô, là mẹ của Lạc Bảo Nhi mà… Lạc Bảo Nhi không thèm ăn kẹo, Lạc Bảo Nhi chỉ muốn ở với mẹ thôi… Hu hu hu…”
Phương Tiểu Ngư hết cách, đành phải thuận theo ý cậu mà dỗ dành: “Được rồi được rồi, sau này Lạc Bảo Nhi mỗi ngày đều có thể đến đây gặp cô, đừng khóc nữa được không?”
Lạc Bảo Nhi lập tức nín khóc, cậu ngẩng đầu, giương đôi mắt đẫm lệ của mình nhìn Phương Tiểu Ngư hỏi: “Lạc Bảo Nhi thật sự có thể đến thăm mẹ mỗi ngày sao?”
Phương Tiểu Ngư bất lực gật đầu: “Ừ, nên bây giờ con đừng khóc nữa, con ra ngoài một chút để cô thay quần áo.”
Lạc Bảo Nhi gật đầu rồi lon ton chạy ra ngoài, Phương Tiểu Ngư nghe thấy cậu bé ở ngoài phấn khích reo lên với Mộc Du Dương: “Chú Mộc ơi, tốt quá rồi, sau này Lạc Bảo Nhi ngày nào cũng có thể đến đây thăm mẹ!”
Phương Tiểu Ngư khẽ mỉm cười, bước xuống giường thay quần áo, rửa mặt mũi sạch sẽ rồi ra ngoài.
Mộc Du Dương và Lạc Bảo Nhi đang ngồi trong phòng khách chờ cô, Phương Tiểu Ngư trông thấy thế thì cảm thấy có hơi ngại.
“À… Hai người đến đây làm gì?” Cô ngượng ngùng hỏi.
Mộc Du Dương mỉm cười đáp: “Tiểu Ngư, anh có thể đưa em đi bệnh viện kiểm tra không?”
“Kiểm tra sao?” Phương Tiểu Ngư hơi ngạc nhiên.
“Ừ, về việc em mất đi trí nhớ, anh muốn làm kiểm tra toàn diện cho em, xem xem có hi vọng hồi phục hay không.”
Mộc Du Dương vừa nói vừa chú ý quan sát biểu cảm trên gương mặt Phương Tiểu Ngư, cũng may cô không có vẻ gì là muốn cự tuyệt.
Thật ra, chính bản thân Phương Tiểu Ngư cũng rất muốn nhớ lại kí ức của hơn hai mươi năm qua. Một khoảng thời gian dài hai mươi năm, sao có thể nói mất là mất được?
“Được, tôi đi theo anh.” Phương Tiểu Ngư gật đầu nói.
Mộc Du Dương liền lái xe đưa cô đến bệnh viện Mộc Khang, sắp xếp cho bác sĩ giỏi nhất khoa não tiến hành kiểm tra toàn diện cho cô.
Mộc Du Dương và Lạc Bảo Nhi ngồi bên ngoài phòng bệnh sốt ruột chờ đợi.
Mộc Du Dương không dám nghĩ, nếu Phương Tiểu Ngư thật sự không nhớ lại chuyện trước kia nữa thì anh và Lạc Bảo Nhi biết phải làm sao.
Nếu cô thật sự không nhớ lại quá khứ nữa thì món nợ mà anh nợ cô, cả đời này cũng không thể nào trả hết.
Bác sĩ đẩy của bước ra, tháo khẩu trang xuống rồi nói với Mộc Du Dương: “Anh Mộc, nguyên nhân cô Phương bị mất trí nhớ đúng là như cô ấy đã nói, do bị ngâm dưới nước quá lâu, não bị thiếu ô-xy nên mới ảnh hưởng đến trí nhớ. Kiểu mất trí nhớ thế này rất khó dùng thuốc mà điều trị, chỉ có thể dựa vào sự phục hồi của bản thân mà thôi. Cũng có nghĩa là có hồi phục được hay không hoàn toàn phải dựa vào chính cô Phương.”
Mộc Du Dương cau mày hỏi: “Khả năng hồi phục lớn nhất là bao nhiêu phần trăm?”
Bác sĩ im lặng một lát, sau đó mới nhăn mặt nói: “Khó nói lắm. Những bệnh nhân bị mất trí nhớ như cô Phương hầu như chẳng có ai hồi phục lại cả. Nhưng nước ta cũng có vài trường hợp cá biệt hồi phục, tỉ lệ hồi phục có lẽ khoảng một phần chục ngàn…”
Một phần chục ngàn…
Điều này cũng có nghĩa là Phương Tiểu Ngư thật sự khó mà nhớ lại nữa.
Bác sĩ thở dài nói: “Anh Mộc, tôi nghĩ anh nên đưa cô Phương đến những nơi quen thuộc trước đây, hoặc đưa cô ấy cùng anh đi làm những việc trước đây từng làm, những việc tạo nên kỉ niệm đẹp, có thể sẽ giúp ích cho việc khôi phục trí nhớ của cô ấy. Tuy hi vọng rất mong manh nhưng dù sao cũng vẫn có hi vọng.
Mộc Du Dương gật đầu rồi dắt tay Lạc Bảo Nhi vào phòng bệnh.
Phương Tiểu Ngư ngồi dậy khỏi giường, do vừa làm kiểm tra xong nên thuốc mê trên người cô còn chưa tan hết, Mộc Du Dương lập tức giữ cô lại, dịu dàng nói: “Nằm yên, đừng cử động lung tung.”
Phương Tiểu Ngư khẽ cười đau khổ, vì nhìn gương mặt của Mộc Du Dương thì cô đã biết kết quả chắc chắn không tốt đẹp gì.
Phương Tiểu Ngư liền hỏi: “Bác sĩ nói thế nào? Tôi còn có khả năng khôi phục trí nhớ không?”
Mộc Du Dương mỉm cười, nhẹ nhàng đáp: “Đương nhiên. Bệnh viện Mộc Khang của anh có kĩ thuật y tế tiên tiến nhất, muốn giúp em lấy lại trí nhớ là việc dễ như trở bàn tay.”
Phương Tiểu Ngư khẽ lắc đầu nói: “Anh đừng gạt tôi nữa, tôi biết, mình có lẽ không còn hi vọng phục hồi rồi.”
Hai tay Mộc Du Dương nắm chặt lại thành nắm đấm, nhưng ngoài miệng vẫn tỏ ra rất bình tĩnh: “Tiểu Ngư, tin anh đi, em chắc chắn sẽ hồi phục lại thôi mà.”