Hàng ngày, nhìn các bạn khác có thể được nắm tay bố mẹ về nhà, còn mình chỉ được nắm tay mẹ, trong lòng Lạc Bảo Nhi lập tức có một cảm giác thua kém rất nhiều.
Phương Tiểu Ngư đau lòng nói: “Lạc Bảo Nhi ngoan, chờ sau khi mẹ xong việc lần này thì mẹ và Lạc Bảo Nhi sẽ có một căn nhà riêng, đến lúc đó mỗi ngày mẹ đều sẽ đến đón Lạc Bảo Nhi, có được không?”
Lạc Bảo Nhi gật đầu, “Thế thì mình ngoéo tay, không được nuốt lời!”
…
Thời gian nửa tháng trôi qua rất nhanh, bộ sưu tập thương hiệu của Louise cũng đã ra mắt thị trường.
Không ngoài dự đoán, bộ sưu tập thương hiệu còn cháy hàng nhanh hơn cả bộ kinh điển, hiện giờ công ty đang phải mau chóng làm đợt hàng thứ hai.
Trong văn phòng, các đồng nghiệp đang vui vẻ bàn luận xem buổi tối nên đi ăn mừng ở đâu.
Cuối cùng mọi người quyết định phải để cho đại công thần là Phương Tiểu Ngư quyết định.
Phương Tiểu Ngư liền chọn một nhà hàng cao cấp. Sau giờ tan làm, tất cả mọi người đều đến đó.
Các đồng nghiệp vừa ăn vừa trò chuyện sôi nổi.
Một đồng nghiệp nam chợt hỏi: “Trưởng phòng, doanh số mùa này của chúng ta cao như thế thì chắc doanh thu của công ty phải cao gấp mấy lần so với năm ngoái nhỉ?”
Trưởng phòng trả lời: “Làm gì chỉ có mấy lần, phải là mười mấy lần chứ! Trước khi Tiểu Ngư đến công ty thì chúng ta có bao giờ đạt thành tích thế này đâu! Lần này không những doanh thu công ty tăng cao mà ngay cả cổ phiếu của tập đoàn Tống Thị chúng ta cũng tăng gấp mấy lần nữa!”
Một đồng nghiệp nữ hưng phấn hỏi: “Thật sao? Thế thì trưởng phòng à, Tiểu Ngư không phải chính là đại ân nhân của công ty chúng ta rồi sao?”
Trưởng phòng gật đầu, “Chuyện đó còn phải hỏi sao? Sau này mọi người biết rồi đấy, chỉ cần đi theo Tiểu Ngư làm việc thật tốt thì chắc chắn sẽ không bao giờ chịu thiệt!”
Phương Tiểu Ngư được khen đến mức ngượng ngùng, cô khẽ nói: “Trưởng phòng, anh đừng khen tôi như thế, tôi làm gì mà giỏi như vậy.”
“Em thật sự giỏi như vậy mà.”
Giọng nói này vang lên khiến mọi người đều quay đầu nhìn ra cửa, trông thấy Tống Đình Hi đang bước đến.
Trưởng phòng liền đứng dậy chào: “Chào phó tổng Tống!”
Những người còn lại cũng đứng dậy lần lượt chào hỏi Tống Đình Hi.
Tống Đình Hi thì chỉ đi thẳng về phía Phương Tiểu Ngư.
Bước đến bên cạnh cô, anh liền mỉm cười nắm tay cô nói: “Tiểu Ngư, chúc mừng em. Thiết kế của em bán rất chạy!”
Các nhân viên cũng lập tức khen hùa theo, ai cũng nhận ra quan hệ giữa Phương Tiểu Ngư và Tống Đình Hi không hề tầm thường, trong ánh mắt anh nhìn cô chứa chan tình cảm, tuyệt đối không phải ánh mắt dành cho bạn bè.
Phương Tiểu Ngư có hơi ngượng ngập rụt tay lại nói: “Không có gì, không có gì, đây là việc một nhân viên của tập đoàn Tống Thị như em nên làm.”
Tống Đình Hi quay ra cười nói với mọi người: “Mọi người ngồi cả đi, không cần vì tôi mà phải trở nên câu nệ. Tôi chỉ là tình cờ đến nhà hàng này dùng bữa, trông thấy mọi người nên mới đến góp vui mà thôi. Mọi người không ngại chứ?”
Mọi người đều nói: “Không ngại, không ngại.”
Nhân viên phục vụ mang thêm một cái ghế nữa cho Tống Đình Hi ngồi.
Tống Đình Hi ngồi giữa các nhân viên, tự nhiên trò chuyện với mọi người, không hề tỏ vẻ ta là ông chủ.
Về điểm này thì anh hoàn toàn khác hẳn với Mộc Du Dương lạnh lùng như một tảng băng!
Sau khi cơm no rượu say, trưởng phòng có hơi say rượu bắt đầu nói lung tung: “Sếp Tống, anh có biết không, tôi trước nay chưa bao giờ gặp một nhân viên nào vừa giỏi chịu khổ lại vừa xuất sắc như Tiểu Ngư cả. Lần này nếu không nhờ tác phẩm thiết kế của cô ấy thì có khi tôi đã không giữ được cái ghế trưởng phòng này của mình rồi…”
Mọi người lập tức xì xào, trưởng phòng khi say rượu quả nhiên ăn nói không kiêng dè, ngay cả chuyện riêng tư như thế mà cũng nói ra.
Thật ra trước khi Phương Tiểu Ngư đến, Louise quả thực rất vất vả, cho dù là ra sản phẩm mới nào trên thị trường cũng đều bị Gloria đè bẹp.
Nhưng lần này nhờ có Phương Tiểu Ngư mà Louise đã lật ngược được ván cờ một lần, cũng xem như có thể ngẩng cao đầu được rồi.
Tống Đình Hi hiểu rất rõ năng lực của Phương Tiểu Ngư, cũng chính nhờ sự cố gắng của cô đã tạo ra thành công lần này, giúp Louise có được vị trí ngang bằng với Gloria.
Có lẽ không bao lâu nữa, Louise sẽ có thể vượt mặt Gloria.
Mọi người lại bàn luận sôi nổi về vấn đề này, cho đến tận mười một mười hai giờ thì buổi tiệc mừng này mới bắt đầu giải tán.
Tống Đình Hi bế Phương Tiểu Ngư vào trong xe của mình, định đưa cô về nhà.
Phương Tiểu Ngư vừa rồi uống hơi nhiều nên bây giờ đã say túy lúy.
Tống Đình Hi trước nay chưa bao giờ trông thấy Phương Tiểu Ngư uống nhiều thế này. Mặt cô bây giờ đỏ bừng, lông mày chốc chốc lại giật giật, dáng vẻ ấy thật sự khêu gợi anh rất nhiều.
Anh trước nay không gần nữ sắc, nhưng tất nhiên với Phương Tiểu Ngư thì lại là ngoại lệ, giờ đây trông dáng vẻ cô như thế, anh thật sự cảm thấy có chút không kiềm chế được.
Tống Đình Hi cố ép bản thân mình không được nhìn Phương Tiểu Ngư nữa, nếu không anh không biết liệu mình có còn kiềm chế được nữa hay không.
Anh bước lên xe khởi động máy, tiếng động cơ vừa vang lên, Phương Tiểu Ngư nằm ở băng sau chợt kêu lên một tiếng: “Ưm…”
Tống Đình Hi cảm thấy tiếng kêu ấy thật là đáng yêu, nhưng câu nói tiếp theo đó của cô làm cho anh sững người.
Phương Tiểu Ngư lè nhè nói: “Mộc… Du Dương… Mộc Du Dương… rốt cuộc anh có yêu tôi không?”
Cảm giác như có một quả bom vừa mới nổ tung trong đầu Tống Đình Hi, khiến cả người anh bần thần.
Ngay cả trong mơ mà cô ấy cũng chưa hề có bóng hình của Tống Đình Hi mình. Người cô ấy ngày đêm mong nhớ trước nay chỉ có một mình Mộc Du Dương mà thôi.
Tống Đình Hi cố giữ cho bản thân bình tĩnh. Dù sao với anh mà nói thì trước nay cũng đã quen với sự từ chối của cô, cô cứ luôn từ chối anh, cho dù là ở phương diện nào đi nữa.
Anh cười đau khổ rồi lái xe đưa cô về nhà.
Anh bế cô lên giường, đắp chăn lại cho cô, sau đó nhân lúc cô đang ngủ say mà khẽ hôn nhẹ lên má cô.
Anh trước nay chỉ có thể lén hôn cô lúc cô đang say ngủ thế này thôi.
Phương Tiểu Ngư, em rốt cuộc là một cô gái như thế nào? Anh phải làm sao thì mới có được trái tim em?
…
“Tổng tài, đây là doanh thu của Gloria quý này, mời anh xem.” Lục Trạch vừa nói vừa đưa một tập tài liệu lên bàn của Mộc Du Dương.
“Ừ.” Mộc Du Dương cầm tài liệu lên xem, chỉ một lát sau, đôi mày của anh đã nhíu lại cực kì khó coi.
“Chuyên này là thế nào?” Anh chỉ vào mấy con số mà phòng tài vụ thống kê. Doanh thu lần này hoàn toàn không giống với anh đã dự tính lúc trước.
Thật sự kém quá xa.
Nói cách khác thì doanh thu của quý này chỉ hơn quý trước có một chút, chứ không hề đạt được lợi nhuận gấp mười lần như anh đã tính.
Lục Trạch thở dài trả lời: “Tổng tài, doanh thu này là thật. Còn về nguyên nhân thì tổng giám đốc Lương đã nói với tôi rồi. Mấy bộ thiết kế vừa mới ra mắt thị trường của Gloria chúng ta thật sự rất hot, nhưng khi chúng ta tung ra đợt hàng thứ hai và thứ ba thì bên Louise cũng đã cho ra mắt mặc hàng của họ!”