Mộc Du Dương đang kí một văn bản do cấp dưới đưa đến chợt nhìn thấy có một số lạ gọi mình.
Nghe thấy giọng nói quyến rũ nhưng lạnh lùng như thường lệ của anh, Phương Tiểu Ngư chợt đánh trống trong bụng, nhưng vẫn cố tỏ vẻ bình thản.
“Anh Mục, là tôi, Phương Tiểu Ngư đây.”
“Gửi địa chỉ đi, tôi phái người đến đón hai mẹ con.” Mộc Du Dương tưởng Phương Tiểu Ngư đã tan làm, gọi điện đến báo cho anh sai người giúp họ chuyển nhà.
“Không không không, anh Mục, tôi còn chưa tan làm.” Phương Tiểu Ngư vội nói, sau đó lại ngần ngại: “Hôm nay tôi phải tăng ca, có thể phiền anh đến trường mẫu giáo Ngôi Sao đón Lạc Bảo Nhi không? Giờ tôi phải tăng ca, không biết nhờ ai nữa.”
Cái gì? Người phụ nữ này dám sai bảo cả mình sao? Còn nói không biết nhờ ai mới nhớ đến mình! Cô ta nghĩ mình là ai?
Trước nay chỉ có Mộc Du Dương ra lệnh cho người khác, chưa có ai dám ra lệnh cho anh cả, nhưng nghĩ đến cậu nhóc có mái tóc quả dưa, Mộc Du Dương khẽ nhíu mày.
“Tôi sẽ phái người đến đón nó.” Nói xong anh liền cúp máy.
“Cảm…” Chữ ơn còn chưa kịp phát ra thì đầu dây bên kia đã kêu một tràng tút tút.
Cái người này đúng là… bất lịch sự…
Nhưng nể tình anh đã chịu giúp đi đón Lạc Bảo Nhi, cô cũng tha thứ cho sự bất lịch sự này!
Phương Tiểu Ngư rất hài lòng với sự khoan dung của mình, bắt đầu cúi xuống thực hiện bản vẽ.
Đồng hồ văn phòng đã điểm mười giờ.
Phương Tiểu Ngư chống vào cái lưng sắp gãy của mình, vươn vai cho khỏe người, không kiềm được mà ngáp một cái.
“Đang lười biếng sao?”
Ôn thần lại đến rồi…
Trong đầu Phương Tiểu Ngư vang lên muôn vàn tiếng chửi rủa.
“Ai lười biếng chứ? Tôi chỉ là vươn vai một chút thôi cũng không được sao?” Phương Tiểu Ngư nhìn ra bên ngoài, văn phòng trống trơn, các đồng nghiệp đều đã về từ lâu, cái tên này sao vẫn còn ở đây?
“Phó phòng Đường à, anh cũng yêu nghề thật đấy, vì để giám sát tôi mà ở lại công ty đến tận giờ này!” Muộn thế này còn ở lại công ty không về, đến xem mình bị hành hạ, cái tên khốn này quả là biến thái mà.
“Ha ha, em vẫn có cái miệng mắng người rất lợi hại.” Đường Úc Phi vừa nói vừa bước đến gần Phương Tiểu Ngư, “Tăng ca vất vả lắm đúng không? Nếu em chịu ra ngoài ăn đêm với anh thì việc này em không cần làm nữa.”
“Sao anh vẫn chưa chịu từ bỏ? Tôi đã nói rất rõ ràng rồi, anh lấy việc công báo thù riêng thế này không lẽ vui lắm sao?” Nhìn thái độ buồn nôn của Đường Úc Phi, Phương Tiểu Ngư khó chịu cau mày.
“Vui, rất vui!” Đường Úc Phi bật cười ha ha, “Anh muốn em biết rõ ràng rằng, năm năm trước em không bỏ được anh, bây giờ cũng không thể thoát khỏi lòng bàn tay của anh.”
“Đường Úc Phi, anh đúng là vô liêm sỉ!” Phương Tiểu Ngư cầm một xấp giấy A4 ném về phía Đường Úc Phi, các tờ giấy bay đầy văn phòng.
Đường Úc Phi vung tay tóm lấy cổ tay cô, gằn giọng: “Một là đến bên anh, hai là rời khỏi công ty, em chỉ có thể chọn một!”
“Anh!” Phương Tiểu Ngư giận đến mức không thốt nên lời, đôi mắt phượng tuyệt đẹp của cô trừng trừng nhìn người đàn ông trước mặt mình.
“Bỏ tay ra.”
Một giọng nói lạnh lùng khó chịu vang lên sau lưng hai người.
Giọng nói quen thuộc ấy khiến Phương Tiểu Ngư không khỏi bất giác rùng mình.
Đường Úc Phi bị phá đám liền quay lại nhìn thì thấy một ánh mắt lạnh thấu xương đang nhìn lại mình.
Anh ta lập tức như con gà con bị dọa, rúm ró người lại, khí thế hống hách vừa rồi đều mất sạch.
Đường Úc Phi liền buông tay Phương Tiểu Ngư ra, chuyển sang bộ dạng cung kính hèn kém, nhìn Mộc Du Dương bằng ánh mắt không tin nổi, run rẩy nói: “Tổng… tổng…”
“Còn không cút đi?” Mộc Du Dương chỉ nói ra vài từ không chút hơi ấm nhưng lại là mệnh lệnh cửu đĩnh không thể chống lại.
“Vâng…” Đường Úc Phi hệt như vừa được đặc xá, toàn thân run rẩy, gật đầu khom lưng bước ra ngoài.
Ra ngoài cửa rồi anh ta mới thở phào nhẹ nhõm, lau cái trán toát đầy mồ hôi do sợ hãi của mình.
Trong lòng anh ta rất thắc mắc, Mộc đại tổng tài cao cao tại thượng sao lại đột nhiên đến phòng thiết kế nhỏ nhoi này?
“Anh Mục? Sao anh lại đến đây? Còn anh ta bị làm sao thế?” Phương Tiểu Ngư xoa xoa cổ tay vừa rồi bị Đường Úc Phi nắm, thấy Đường Úc Phi bỏ chạy thục mạng như thế thì liền thấy khó hiểu.
“Bỏ mặc con trai không đi đón, muộn thế này không về nhà, là vì muốn ở lại đong đưa với cấp trên sao?” Mộc Du Dương đưa tay xoa lên thái dương, đôi mày nhíu lại, gương mặt lạnh lùng cất tiếng hỏi.
“Không phải đâu! Tôi đang tăng ca mà.” Phương Tiểu Ngư cảm thấy mình rất oan ức, có đánh chết cô cũng không muốn đong đưa với loại khốn kiếp như Đường Úc Phi.
Mộc Du Dương hoàn toàn không quan tâm vẻ giận dữ của Phương Tiểu Ngư, vẫn lạnh lùng nói: “Lạc Bảo rất nhớ cô, mau theo tôi về.”
Nhìn cô gái trước mặt mình, anh liền nhớ đến Lạc Bảo Nhi vừa rồi được anh phái người đến trường mẫu giáo đón về.
Đã chín giờ tối, cậu bé vẫn mặc bồ độ ngủ cá sấu ngồi trên sô pha, ôm thú bông trong lòng, cái đầu nhỏ cứ gật lên gật xuống.
Những người giúp việc trong nhà đều đang trông chừng cậu chủ nhỏ trên ghế sô pha, chỉ đứng cạnh mà không biết phải làm gì.
Mộc lão gia ngồi bên cạnh khuôn mặt lo lắng, nhìn Mộc Du Dương mới vừa về đến nhà bằng gương mặt giống như đang cầu khẩn.
“Lạc Bảo Nhi cứ nằng nặc muốn chờ mẹ về, nếu không thì không chịu vào phòng ngủ, ông già như ông cũng hết cách rồi, bây giờ là mấy giờ rồi, sao còn chưa tan làm? Con mau đến công ty đón Tiểu Ngư về đi!”
Thế là, đường đường là Mộc đại tổng tài lại đại giá quang lâm đến phòng thiết kế này.
“Sao anh biết tôi ở công ty này?” Phương tiểu Ngư thắc mắc, bởi cô hình như chưa nói cho anh biết.
“Tôi điều tra.” Trên thế gian này chẳng có việc gì Mộc Du Dương muốn biết mà lại không tra ra được cả.
“Anh phái người điều tra tôi sao?” Phương Tiểu Ngư giật mình, có cảm giác như cô bé quảng khăn đỏ đã bất cẩn gặp phải con sói.
“Cũng không thể xem là điều tra, chỉ là tìm hiểu một số thông tin cần biết thôi.” Mộc Du Dương thản nhiên nói.
Ngay khi Mộc lão gia nói muốn Phương Tiểu Ngư và Lạc Bảo Nhi dọn đến sống chung, Mộc Du Dương đã liền phái Lương Vệ Lễ đi điều tra rõ hoàn cảnh của hai mẹ con này.
Tài sản gia tộc Mộc thị rất lớn, những người có ý đồ với họ không hề ít, thế nên cho ai vào ở cũng phải điều tra rõ ràng.
Cũng may gia cảnh cô gái này cũng đơn giản.
Quê của cô ở thành phố C, khi còn bé, mẹ ruột đã bỏ rơi hai bố con cô rời khỏi nhà, khi học trung học thì bố bệnh nặng qua đời, cô phải vừa học vừa làm cho đến khi học xong, không chịu nổi sự ức hiếp của mẹ kế nên sau khi tốt nghiệp đại học đã bỏ nhà đến thành phố Y làm việc, không lâu sau thì chưa kết hôn đã sinh con, còn về việc bố đứa bé là ai, anh đã phái người điều tra mãi mà vẫn chưa có kết quả.
Nhưng vừa rồi nhìn dáng vẻ đong đưa đàn ông của cô ta thì có lẽ Lạc Bảo Nhi chính là sản phẩm của tình một đêm rồi.
Nghĩ đến đây, vẻ mặt Mộc Du Dương càng trở nên lạnh lùng hơn.
“Anh làm như thế là không tôn trọng người khác.” Phương Tiểu Ngư sau khi biết người ta đã âm thầm điều tra mình thì cảm thấy giống như bị xúc phạm.
“Muốn nhận được sự tôn trọng của người khác thì trước tiên phải xem bản thân mình có đáng được tôn trọng hay không đã.” Mộc Du Dương lạnh lùng nói: “Thu dọn đồ đạc, theo tôi về.”
Nói xong anh quay lưng bước đi, hoàn toàn không nghe cô giải thích.
Nhìn theo bóng dáng của người đàn ông kiêu ngạo ấy, Phương Tiểu Ngư thấy lòng bừng bừng lửa giận, nhưng nhớ đến Lạc Bảo Nhi vừa mới chuyển qua nhà mới, cô đành nén cơn giận, mau chóng thu dọn đồ đạc, cùng Mộc Du Dương về nhà.
“Ôi mẹ ơi, đây là hoàng cung sao?”
Phương Tiểu Ngư không kiềm được mà mở miệng tán dương.
Lên thành phố đã được mấy năm, cô cũng có thể xem là một người từng trải.
Nhưng cảnh tượng trước mặt rõ ràng đã khiến thế giới quan của cô như được làm mới.
Khi Mộc Du Dương đến đón cô, sự xa hoa lấp lánh của chiếc Aston Martin suýt nữa đã làm Phương Tiểu Ngư lóa mắt.
Sau khi xuống xe, nhìn thấy cái gọi là nhà này lại càng khiến cô không thể dùng từ xa hoa mà diễn tả!
Cả cấu trúc tòa nhà được thiết kế theo phong cách châu Âu, tổng cộng có năm tầng với màu sắc chủ đạo là trắng và nâu đậm, vô cùng hoành tráng mà không mất đi sự nhã nhặn thời thượng, xung quanh trước cửa là khu vườn rộng lớn với bãi cỏ xanh mướt và cây cối hoa lá được tỉa tót cẩn thận, cho dù là ban đêm thì đèn đóm cũng lấp lánh sáng rực như ban ngày.
Rõ ràng kiến trúc sư đã phải tốn không ít tâm tư.
Nơi này là ngoại ô, cách xa thành phố, không chịu sự ồn ào huyên náo của nội thành, phong cảnh rất đẹp, phù hợp làm nơi ở.
Vừa vào cửa đã có một quản gia mặc đồng phục bước ra chào đón.
“Đại thiếu gia, nước tắm đã chuẩn bị xong cho cậu rồi.” Quản gia đứng bên cạnh vừa đón lấy áo khoác trên tay Mộc Du Dương vừa cung kính nói với anh.
Mộc Du Dương gật đầu, cởi nút áo sơ mi, nới rộng cà vạt rồi bước về phía phòng tắm.
Phương Tiểu Ngư nhìn theo bóng dáng của anh chàng đẹp trai đang có vẻ rất mệt mỏi ấy, có hơi thất thần.
“Cô Phương, mời đi bên này, Lạc thiếu gia đang chờ cô.” Quản gia lịch sự chu đáo nói.
Phương Tiểu Ngư đi theo quản gia, cảm thấy căn nhà này hệt như một mê cung, mở to mắt thưởng thức các món đồ trang trí trong nhà, chốc chốc lại trầm trồ khen ngợi.
Cuối cùng cũng thấy có một bóng dáng bé nhỏ đã chờ cô rất lâu trên chiếc ghế sô pha bằng da thật nằm ngay giữa một phòng khách rất lớn.
“Mẹ!”