Mộc Du Dương chán ngán đưa tay ra chặn phía trước, không cho Lương Vệ Lễ ôm lấy mình, anh có hơi bực bội nói: “Ngồi xuống đi đã, đừng có lại gần.”
Lương Vệ Lễ liền trưng ra vẻ mặt uất ức như vợ vừa bị chồng mắng: “Anh à, không lẽ anh không thể nể tình em đã quản lí tập đoàn suốt hơn hai tháng qua mà cho em một cái ôm thắm thiết được sao? Nếu thật sự không ôm được thì nói một lời động viên đầy tình cảm cũng được mà!”
Mộc Du Dương cau mày, rõ ràng rất khó chịu trước mấy lời nũng nịu của Lương Vệ Lễ. Chỉ mới hơn hai tháng không gặp, Lương Vệ Lễ đã gặp phải chuyện gì mà lại thành ra nông nỗi này?
“Có việc thì nói, không có việc thì đi đi, đừng có cản trở tôi làm việc.” Mộc Du Dương lướt qua người Lương Vệ Lễ đi thẳng đến bàn làm việc, ngồi xuống mở máy.
Lương Vệ Lễ ngồi xuống ghế sô pha, dáng vẻ ăn vạ không chịu đi, “Tuy anh sắp làm đám cưới rồi, nhưng cũng không nên quên anh em của mình nhanh như thế chứ? Sao hả, chân của An Ly đã hoàn toàn hồi phục rồi đúng không?”
Mộc Du Dương không ngẩng đầu, mắt vẫn chăm chăm nhìn vào màn hình lạnh nhạt đáp: “Ừ.”
Đột nhiên, anh liếc nhìn thấy một khung tin tức bật ra trên máy, tiêu đề là: Nối gót tổng tài họ Mộc, đại thiếu gia tập đoàn Tống Thị cũng chuẩn bị tiến hành lễ đính hôn.
Tống Đình Hi? Hắn ta sẽ đính hôn với ai?
Mộc Du Dương bình thường không bao giờ quan tâm mấy tin tức lá cải này, nhưng lần này ma xui quỷ khiến thế nào, anh lại nhấn vào tin tức ấy.
Bởi vì anh lờ mờ cảm nhận được, đối tượng mà Tống Đình Hi sắp đính hôn rất có thể chính là Phương Tiểu Ngư.
Quả nhiên, vừa mở tin tức ra thì gương mặt cười rạng rỡ của Phương Tiểu Ngư lập tức xuất hiện ngay đầu trang.
Trong ảnh, Tống Đình Hi đang quỳ một gối xuống đất đeo nhẫn lên tay cô.
Nhìn nụ cười của Phương Tiểu Ngư trong ảnh, gân xanh trên trán Mộc Du Dương lập tức nổi lên.
Cô ta ở bên cạnh Tống Đình Hi lại vui vẻ đến thế này sao?
Nụ cười trên mặt cô xem ra rất thật, hệt như lúc đã cưới ở đám cưới.
Nhưng lần đó, anh lại gạt nụ cười của cô ra sau lưng.
Lí trí bảo anh biết nhất định phải bình tĩnh, anh đã đính hôn với An Ly rồi, không thể can thiệp vào cuộc sống của Phương Tiểu Ngư nữa, cũng không thể can dự vào chuyện tình yêu của cô.
Ngày đính hôn đã gần kề, cả nhà họ Tống bận rộn trong bầu không khí vui vẻ.
Tống gia đã đặt cho Phương Tiểu Ngư một bộ váy đính hôn từ châu Âu và các món đồ trang sức đắt giá. Ngay cả lễ phục của Lạc Bảo Nhi cũng được thợ may bên Ý may riêng.
Có thể nói vì muốn đón Phương Tiểu Ngư vào nhà, nhà họ Tống đã bỏ ra không ít công sức và tiền bạc.
Nói theo cách nói của Tống Đình Hi thì chính là anh muốn dâng cho cô những thứ tốt nhất trên thế gian này.
Hiện giờ, Phương Tiểu Ngư ngày nào đi làm cũng đều nhận được ánh nhìn ngưỡng mộ của mọi người. Ai ai cũng khen cô và Tống Đình Hi là trai tài gái sắc, xứng lứa vừa đôi.
Không một ai biết người trong lòng cô đang yêu thật ra lại là một người hoàn toàn khác.
Bộ sưu tập trang phục đặc biệt của năm mới được thiết kế lần trước hiện giờ đã hoàn thành đợt hàng đầu tiên. Lúc này Phương Tiểu Ngư đang ngồi trong văn phòng xem xét lại chất lượng và chi tiết của số hàng, nếu không có vấn đề gì thì tuần này là có thể tung ra thị trường.
Nhưng thật không may, Phương Tiểu Ngư phát hiện thành phẩm lần này đều có lỗi rất nghiêm trọng. Bộ sưu tập lần này có tổng cộng ba bộ, mà bộ nào cũng đều có lỗi.
Có một chiếc váy, khi cô thiết kế thì ở phía sau có bốn cúc, nhưng khi ra thành phẩm thì chỉ có ba cúc.
Còn có một bộ trang phục, phần cổ áo vốn được cô thiết kế làm từ lụa, nhưng lại bị sửa lại thành voan, mười lăm hạt ngọc trai đính ở quần giờ chỉ còn mười ba hạt.
Cuối cùng là một chiếc váy ngắn, chất liệu vải là loại cao cấp do đích thân cô chọn, nhưng giờ lại trở thành một loại vải rất bình thường.
Lỗi lớn như thế này, tưởng cô mù chắc? Rõ ràng là có người đã cắt xén nguyên vật liệu!
Phương Tiểu Ngư nổi giận đùng đùng đến gõ cửa văn phòng trưởng phòng, vừa vào trong cô liền báo hết mọi việc lại với trưởng phòng.
“Trưởng phòng, anh nghĩ xem, mấy bộ trang phục như thế thì ai mà chịu bỏ tiền ra mua chứ? Đây rõ ràng là hành vi chà đạp lên danh tiếng của Louise chúng ta mà!”
Phương Tiểu Ngư giận dữ ném ba bộ trang phục lên bàn trưởng phòng, khiến cho bút viết trên bàn rơi hết xuống đất.
Trưởng phòng lập tức an ủi: “Tiểu Ngư, cô cứ bình tĩnh đã. Giờ tôi sẽ đi tìm người phụ trách ở xưởng, nhất định sẽ tra ra ai là người chịu trách nhiệm về số hàng này!”
Xưởng hàng này đã hợp tác với Louise nhiều năm rồi, trước đây họ luôn luôn làm việc rất có trách nhiệm, chưa bao giờ xảy ra chuyện cắt xén nguyên liệu, thậm chí luôn cố gắng để đạt chất lượng tốt nhất.
Nhưng lần này họ lại to gan làm ẩu thế này!
Trưởng phòng lập tức gọi điện cho người phụ trách bên xưởng, nói chuyện suốt năm phút.
Ngưởi phụ trách xưởng nói rằng sự việc lần này thật sự quá nghiêm trọng, thế nên muốn mời họ đến nói chuyện trực tiếp, bên xưởng nhất định sẽ xin lỗi và bồi thường, đưa ra câu trả lời hợp lí cho Louise.
Phương Tiểu Ngư liền cho ba bộ trang phục vào giỏ rồi cùng trưởng phòng ra ngoài.
Chẳng mấy chốc đã đến điểm hẹn, trong sảnh tầng một nhà hàng, người phụ trách xưởng đã ngồi ở đó chờ họ sẵn.
Thấy Phương Tiểu Ngư đến, người phụ trách lập tức nở nụ cười, “Cô Phương, trưởng phòng Trương, hai người đến rồi, mau ngồi xuống đi!”
Trưởng phòng Trương nhẹ nhàng ngồi xuống, nhưng Phương Tiểu Ngư thì không thể bình tĩnh, cô ném thẳng ba bộ trang phục xuống bàn rồi quát to: “Mấy thứ thế này mà anh cũng dám đưa ra cho Louise chúng tôi sao? Anh đúng là thiếu tôn trọng người khác quá đấy! Tôi sẽ kiện các người vi phạm hợp đồng!”
Trưởng phòng Trương ngượng ngùng khuyên nhủ: “Tiểu Ngư, cô đừng có kích động, ngồi xuống từ từ nói chuyện đã được không?”
Phương Tiểu Ngư lúc này mới ngồi xuống, nhưng từ chối hành động rót rượu của người phụ trách, “Tôi không uống rượu, anh mau cho tôi một lời giải thích đi.”
Thì ra, tất cả các đơn hàng hợp tác với Louise từ trước đến nay đều giao cho một giám đốc họ Lưu giám sát, lần này cũng không ngoại lệ, nhưng lần này người phụ trách này cũng không hiểu tại sao lại xảy ra sơ suất lớn đến thế.
Nhưng bên xưởng cũng đã tiến hành điều tra giám đốc Lưu rồi.
Chỉ một lát sau, xưởng đã gọi điện đến. Người phụ trách sau khi nói chuyện với bên ấy khoảng mười phút thì cúp máy.
“Cô Phương, trưởng phòng Trương, thật sự xin lỗi! Nguyên nhân xảy ra sự việc lần này, chúng tôi đã điều tra rõ ràng rồi. Do nhà của giám đốc Lưu xảy ra chuyện, vợ của ông ta bị tai nạn giao thông nghiêm trọng, nhưng tài xế gây tai nạn lại bỏ trốn, ông ta vì chữa trị cho vợ mà đã dốc hết tài sản, trong nhà ông ta lại còn có hai đứa con đang đi học, gia cảnh lâm vào túng quẫn.”
Phương Tiểu Ngư giận dữ nói: “Đây là lí do để ông ta cắt xén nguyên liệu sao? Anh có biết nếu số hàng này mà tung ra thị trường thì Louise chúng tôi sẽ bị ảnh hưởng lớn đến mức nào không?”
Người phụ trách vội vàng xin lỗi: “Xin lỗi, thật sự là do chúng tôi đã sơ sót, chúng tôi không nên giao một việc lớn thế này cho chỉ một người quản lí! Nhưng do nhà ông ta giờ quá khánh kiệt, vợ không có tiền chữa bệnh nên mới cắt xén nguyên vật liệu lần này để kiếm lợi. Vừa rồi chúng tôi đã đuổi việc ông ta rồi.”
Phương Tiểu Ngư liền hỏi: “Thế bây giờ các người định bồi thường tổn thất cho chúng tôi như thế nào đây? Không lẽ chỉ đuổi việc ông ta là xong chuyện?