Người ngoài đều cho rằng, Mộc Thừa Kế sau khi lấy vợ hai xong thì cả hai vợ chồng đã dắt nhau ra nước ngoài hưởng phúc.
Nhưng sự thật không phải như thế.
Nhà họ Mộc có sản nghiệp lớn như thế, Mộc Thừa Kế làm sao nỡ bỏ tất cả mà ra nước ngoài sống?
Chính Mộc lão gia là người đã tước mọi quyền lợi thừa kế của ông ta, đuổi ông ta ra nước ngoài, cấm không bao giờ được đặt chân vào nhà họ Mộc nữa.
Bởi vì năm xưa, mẹ của Mộc Du Dương chỉ vừa mới mất là Mộc Thừa Kế đã liền kết hôn với Lê Thanh, Mộc lão gia cảm thấy chuyện này có điều mờ ám, thế nên đã phái người điều tra.
Chẳng mấy chốc ông phát hiện, Mộc Thừa Kế và Lê Thanh từ lâu đã có tư tình, quan hệ lén lút với nhau đã nhiều năm.
Nhà họ Mộc trước nay xem trọng gia phong, người thừa kế các đời đều sống chung thủy với vợ mình đến đầu bạc răng long, Mộc lão gia cũng không ngoại lệ.
Cho dù Mộc lão phu nhân mất sớm, Mộc lão gia khi ấy chỉ ở tuổi trung niên cũng vẫn quyết định cả đời này không tái hôn nữa.
Mộc gia trước nay không bao giờ chấp nhận hành vi phản bội, thế nên một người như Mộc Thừa Kế không xứng đáng làm người thừa kế nhà họ Mộc.
Vì vậy, Mộc lão gia đã đuổi hết bọn họ ra khỏi nhà, ngay cả con trai của họ là Mộc Tuấn Nghiêu cũng trở thành cái gai trong mắt ông.
Cho dù Mộc Tuấn Nghiêu rất hiếu thảo với ông, nhưng trong lòng ông vẫn thấy rất giận.
Mộc lão gia thở dài nói: “Thật ra ông không thích con ở bên cạnh An Ly là vì còn có một nguyên nhân khác. Cô gái này tuyệt đối không hề đơn giản, nó không đơn thuần chỉ vì yêu con nên mới quay về đâu, chắc chắn còn có ý đồ gì khác nữa!”
Mộc Du Dương được Mộc lão gia một tay nuôi lớn, thế nên ông mình có bản lĩnh lớn thế nào, trong lòng anh hiểu rất rõ.
Ông trước nay nhìn người rất chuẩn, nhưng lần này, Mộc Du Dương thật sự hi vọng ông đã nhìn lầm.
Trước đây, sau lần An Ly vu oan cho Phương Tiểu Ngư đã đẩy mình xuống nước, Mộc Du Dương thật sự đã từng nghi ngờ cô. Nhưng một chút nghi ngờ ấy đã bị ánh mắt đáng thương và dáng vẻ bất lực của cô làm cho tiêu tan đi hết.
Anh luôn mong cô mãi là An Ly hiền lành thánh thiện như trong kí ức của anh.
“Ông ơi, cho dù thế nào thì con cũng đã đính hôn với An Ly rồi, cho nên con mong ông sau này sẽ từ từ chấp nhận cô ấy. Còn về Tiểu Ngư… cô ấy bây giờ cũng đã có cuộc sống của riêng mình, cô ấp sắp thành bà Tống rồi không phải sao?”
Câu cuối cùng Mộc Du Dương thốt ra lại mang một chút bi thương và luyến tiếc.
Anh đang hối hận sao?
Nhưng bây giờ hối hận thì cũng đã muộn rồi, tất cả mọi chuyện đều đã an bài.
Hai người bước ra khỏi phòng, quay trở về sảnh tiệc náo nhiệt. Mọi người lập tức vây lấy trò chuyện, nhưng Mộc Du Dương thì không còn chút tâm trạng nào.
Anh dắt tay An Ly ngồi xuống, hứa với cô sau này sẽ không xảy ra chuyện như thế nữa, Mộc lão gia rồi sẽ thử từ từ tiếp nhận người cháu dâu là cô.
Đột nhiên, Mộc Du Dương chợt cảm thấy có một ánh mắt bừng lửa đang nhìn mình, anh quay đầu nhìn về hướng ấy, nhưng không thấy gì cả.
Phương Tiểu Ngư nấp sau tấm rèm cửa sổ, tim đập mạnh thình thịch.
Lạc Bảo Nhi bám vào bệ cửa sổ đứng bên cạnh chớp mắt thắc mắc hỏi: “Mẹ ơi, tại sao mẹ lại nhìn trộm chú Mộc mà không muốn bị chú Mộc phát hiện?”
Phương Tiểu Ngư xấu hổ không trả lời.
Sau khi buổi tiệc kết thúc, Phương Tiểu Ngư lịch sự từ chối lời đề nghị phái người đưa họ về nhà của Mộc lão gia, dắt Lạc Bảo Nhi ra ngoài biệt thự định bắt taxi về.
Mộc Du Dương đã đưa An Ly về từ lâu, thế nên lúc này cô cũng không sợ gặp phải bọn họ.
Khi bước ra một con đường lớn cách sảnh tiệc không xa, Phương Tiểu Ngư trông thấy có một chiếc xe, do trời tối quá nên cô không biết đó là xe gì, chỉ cảm nhận đó là taxi nên liền đưa tay ra vẫy.
Chiếc xe mau chóng đỗ trước mặt cô, Phương Tiểu Ngư lúc này mới trông thấy rõ, đó chính là chiếc Aston Martin của Mộc Du Dương.
Kính xe từ từ hạ xuống, Phương Tiểu Ngư lập tức muốn bỏ chạy.
“Cô quả nhiên đã đến.”
Mộc Du Dương lạnh lùng nói.
Hôm nay ở buổi tiệc mừng thọ, anh luôn cảm nhận có người đang nhìn mình, trực giác báo với anh rằng đó chính là Phương Tiểu Ngư, nhưng anh nhìn mãi cũng chẳng thấy bóng dáng cô đâu.
Thế là sau khi vừa đưa An Ly về, anh liền lái xe quay lại, anh muốn xem thử Phương Tiểu Ngư rốt cuộc có ở đó không.
“Chuyện là… tôi đưa Lạc Bảo Nhi đến để chúc thọ ông thôi.” Phương Tiểu Ngư ngượng ngùng nói.
Lần trước, ở buổi lễ đính hôn của cô và Tống Đình Hi, Mộc Du Dương đã chạy đến làm loạn, từ sau lần ấy thì họ không gặp lại nhau nữa.
Bây giờ gặp lại, Phương Tiểu Ngư cảm thấy rất khó xử.
“Thôi… tôi không nói chuyện với anh nữa, tôi phải đưa Lạc Bảo Nhi về trước.” Vừa nói cô vừa bế Lạc Bảo Nhi lên, định vòng qua chiếc xe băng qua bên kia đường bắt xe.
Ai ngờ Mộc Du Dương lại cho xe chặn ngay trước mặt cô, “Chiếc khăn đó là do cô tặng sao?”
Ý anh đương nhiên muốn nói đến chiếc khăn choàng mà vừa rồi Mộc lão gia đã đeo trên cổ.
“Ừ…” Phương Tiểu Ngư bắt đầu không biết phải làm sao.
Đột nhiên, Mộc Du Dương có một câu hỏi rất muốn hỏi, thế là anh hỏi ngay: “Phương Tiểu Ngư, ở bên cạnh Tống Đình Hi, cô thật sự rất vui sao?”
Phương Tiểu Ngư đáp mà không nghĩ: “Tôi rất vui.”
Cô trả lời mà không hề do dự, hệt như mình đang rất hạnh phúc vậy.
Cô hỏi lại: “Thế còn anh?”
Ở bên cạnh An Ly, anh có thật sự vui không? Có hạnh phúc hơn khoảng thời gian ở bên tôi không?
Mộc Du Dương suy nghĩ một lát rồi chợt cười đau khổ, lắc đầu.
Ở một ban công cách đó không xa, Tô Lạc Nhĩ đưa ống nhòm cho An Ly rồi nói: “Con xem đi, trong lòng cậu ta quả nhiên vẫn không có con.”
An Ly đau khổ nhắm mắt, đẩy cái ống nhòm ra.
Cô làm sao mà không đoán ra hiện giờ Mộc Du Dương và Phương Tiểu Ngư đang nói với nhau những gì?
Anh sẽ nói mình rất nhớ Phương Tiểu Ngư, sẽ nói anh hối hận vì lúc đầu đã không trân trọng cô. Dù gì thì vì Phương Tiểu Ngư, anh đã kích động đến mức chạy đến lễ đính hôn định cướp dâu.
Vừa rồi, sau khi Mộc Du Dương đưa An Ly về nhà thì Tô Lạc Nhĩ liền đưa cô ra đây.
Tô Lạc Nhĩ nói muốn để cô tận mắt nhìn thấy Mộc Du Dương sau khi tạm biệt cô thì lập tức chạy đi tìm Phương Tiểu Ngư.
Cô vốn không tin, nhưng giờ đây, tất cả mọi việc xảy ra trước mắt thật sự như một cái tát vào mặt cô.
“Được rồi, mẹ, mẹ ra tay đi.”
An Ly đau khổ nhắm mắt. Trước đây, cô luôn kịch liệt phản đối việc mẹ mình muốn ra tay với Phương Tiểu Ngư và Phương Thiên Lạc.
Nhưng ngay lúc này, trông thấy Mộc Du Dương lại đến bên cạnh họ, cô không thể kiềm được ngọn lửa giận trong lòng mình, nhất là khi nhớ lại ở buổi tiệc mừng thọ vừa rồi, Mộc lão gia đã không hề cho cô chút thể diện nào.
Trong lòng cô hiểu rất rõ, đối tượng chọn làm cháu dâu mà Mộc lão gia hài lòng nhất chính là Phương Tiểu Ngư.
Tô Lạc Nhĩ đưa mắt ra hiệu cho vệ sĩ đứng bên cạnh, vệ sĩ hiểu ý, lập tức bước xuống lầu.