Tựa như Huyễn Ba Sơn trong Huyễn Ba Sơn, làm cho người ta mơ màng vô hạn.
Bất quá, Giang Trần lại nhìn ra, tầng tầng huyễn sóng kia đan vào, lại có trận pháp phòng ngự phi thường cường đại.
Nếu như người bình thường nhìn không ra trận pháp này, lèm nhèm xông lên, nhất định sẽ bị trận pháp đuổi giết tại chỗ.
Bất quá, Giang Trần cũng nhìn ra, theo huyễn sóng biến hóa, tựa hồ trận pháp kia đang chậm rãi mở rộng. Hiển nhiên, ba ngàn năm chu kỳ vừa đến, trận pháp này sẽ chủ động mở ra.
- Xem ra, tin đồn hơn phân nửa là thật.
Giang Trần thấy trận pháp này không ngừng buông lỏng, biết rõ tiếp qua chút thời gian, trận pháp này sẽ triệt để mở ra.
- Hắc hắc, sau thác nước này, tất nhiên là cửa vào của Thượng Cổ Dược Viên, Bạch Trạch, hai chúng ta xung phong, như thế nào?
Thiên tài Đại Thánh Đường Thánh Tượng nhất tộc Hạng Tần kích động, mời thiên tài Thánh Sư nhất tộc Nhạc Bạch Trạch cùng nhau công kích.
Nhưng Hạng Càn trưởng lão lại khẽ quát một tiếng:
- Không thể lỗ mãng.
Hạng Tần sững sờ:
- Trưởng lão, ta nhớ tin đồn nói là, gặp được thác nước, mở màn nước ra, là cửa vào Dược Viên. Chẳng lẽ sai sao?
- Sai thì không, nhưng mà ngươi lỗ mãng như vậy, xông tới Huyễn Ba Đại Trận, cùng chịu chết không có gì khác nhau.
Hạng Càn trưởng lão có tu vi hạng gì?
Tự nhiên nhìn ra trận pháp huyền ảo.
- Trận pháp?
Hạng Tần giật mình, trừng to mắt nhìn cảnh tượng huyễn sóng mông lung kia.
- Những cầu vồng xinh đẹp này, chẳng lẽ đều là trận pháp sao?
- Hừ, nếu như Thượng Cổ Dược Viên dễ dàng tiến vào như vậy, cái kia còn xứng gọi Thượng Cổ Dược Viên sao? Ba ngàn năm mở trận pháp ra một lần, đừng nói ngươi, dù cường giả Hoàng cảnh đến, cũng không dám mạnh mẽ xông tới.
Ở đây trừ một ít trưởng lão, trong trẻ tuổi, chỉ sợ chỉ có Giang Trần mới nhìn ra môn đạo.
Mà Bắc Minh Tông am hiểu trận pháp, mấy đệ tử trẻ tuổi ngược lại không có xúc động, kiên nhẫn nghe trưởng lão bổn môn giảng giải.
Chỉ có điều, Huyễn Ba Đại Trận này, coi như là những trưởng lão kia, cũng chỉ hiểu da lông. Muốn bọn hắn phá trận, căn bản là không có hy vọng.
Chỉ có điều, tuy bọn hắn chỉ hiểu da lông, nhưng lại nhìn ra được, Huyễn Ba Đại Trận này đang chậm rãi mở ra.
Hạng Tần phiền muộn nói:
- Có trận pháp, chẳng lẽ chúng ta phải chờ ở chỗ này? Vẫn là mọi người liên thủ phá trận a.
Bắc Minh Tông Lâm Hải cười nói:
- Hạng Tần huynh, cái đại trận này, tuy ta xem không hiểu, nhưng cũng biết dựa vào mấy người chúng ta, thực lực lại tăng gấp 10 lần, cũng phá không được.
- Có khoa trương như vậy sao?
Hạng Tần biết Bắc Minh Tông am hiểu trận pháp, nên không có bao nhiêu nghi vấn Lâm Hải nói.
- Đừng lo lắng, trận pháp này đang chậm rãi mở ra. Xem ra chu kỳ ba ngàn năm mở ra một lần, là đúng. Nếu như trận pháp này không chủ động mở ra, thì dù lục tông chúng ta ra hết cường giả, cũng phá không được Thượng Cổ đại trận này.
Hạng Càn trưởng lão cũng gật đầu nói.
Vô Ngân trưởng lão mặt không biểu tình, chỉ nhìn chằm chằm vào Huyễn Ba Đại Trận. Ngẫu nhiên sẽ quăng đi ánh mắt vội vàng thoáng nhìn Giang Trần, hiển nhiên, lúc này tâm tư của hắn là phức tạp nhất.
Hắn đã nhớ thương Thượng Cổ Dược Viên, lại nhớ thương lấy Thiên cấp Linh Dược trên người Giang Trần.
Thần thức của Giang Trần cường đại, tuy Vô Ngân trưởng lão che dấu vô cùng tốt, nhưng mỗi lần hắn quăng ánh mắt đến, Giang Trần đều có thể cảm nhận được.
- Hừ, lão thất phu này, xem ra là quyết tâm muốn cướp Thiên cấp Linh Dược của ta.
Giang Trần cũng không sợ hắn, nhiều người ở chỗ này như vậy, Vô Ngân lão thất phu lại cường hoành, cũng không dám công khai cướp đoạt.
Giang Trần cũng chẳng phân tâm, mà tỉ mỉ nhìn Huyễn Ba Đại Trận. Cái đại trận này, hẳn là thủ bút của Thượng Cổ đại năng.
Giang Trần đoán chừng, cường giả bố trí đại trận này, ít nhất cũng là Trận Pháp Sư phong hào Đại Đế. Thậm chí, càng có khả năng không chỉ phong hào Đại Đế.
- Xem ra, Thần Uyên Đại Lục này, thực lực thời đại Thượng Cổ tuyệt đối không chỉ như hiện tại. Vạn Tượng Cương Vực hiện tại, mạnh nhất cũng không quá đáng là Thánh Cảnh đỉnh phong. Mà Huyễn Ba Sơn này, chẳng qua là một Hạ Vực của Vạn Tượng Cương Vực, thì có loại đại thủ bút này. Chứng minh Vạn Tượng Cương Vực ở thời kỳ Thượng Cổ, ít nhất là có phong hào Đại Đế qua lại.
Giang Trần cảm thấy, Thần Uyên Đại Lục này tựa hồ tràn đầy thần bí, có rất nhiều bí mật còn chờ đào móc.
Một lúc lâu sau, trước mắt mọi người bỗng nhiên có một đạo cường quang tăng vọt, huyễn sóng mông lung, còn có cầu vồng giăng khắp nơi, vậy mà trong nháy mắt bốc hơi toàn bộ, hóa thành hư không.
Đón lấy, trung tâm màn nước kéo ra, lộ ra từng thềm đá ngân sắc, phong cách cổ xưa.
Thềm đá kia tràn đầy khí tức Hoang Cổ, cho người một loại cảm giác tang thương đi thông Hoang Cổ thời đại.
- Trận pháp mở ra rồi, đi vào.
Hạng Càn trưởng lão ra lệnh một tiếng, người Đại Thánh Đường dẫn đầu vọt vào.
Người Tiêu Dao Tông cũng không cam chịu rớt lại phía sau, dưới sự dẫn dắt của Vô Ngân trưởng lão, cũng chen chúc mà đi.
Đón lấy người Đan Càn Cung cùng Bắc Minh Tông, cũng vọt đi vào.
Đi theo hai tông này, là Tam Tinh Tông.
Mà ba thiên tài tuổi trẻ của Thánh Kiếm Cung, tự nhiên chỉ có thể ở kế cuối.
Uông Hàn xanh mặt, nhìn người Tiêu Dao Tông đã sớm vọt đi vào, trong nội tâm không khỏi oán thầm:
- Lão hỗn đản Vô Ngân kia, miệng nói rất hay, sẽ chú ý chúng ta, kết quả mình xông còn nhanh hơn thỏ. Dựa núi núi cũng sẽ đổ, dựa nước nước cũng chảy. Còn phải dựa vào chính mình a.
Trong lòng nghĩ lấy, nói với hai sư đệ:
- Kim sư đệ, Đỗ sư đệ, sau khi đi vào, thấp điều một chút. Nhất là người của Đan Càn Cung, phòng bọn hắn một chút.
Uông Hàn rất rõ ràng, Thánh Kiếm Cung cùng Đan Càn Cung bất cộng đái thiên. Nếu như lúc này Đan Càn Cung muốn nhằm vào Thánh Kiếm Cung, sau khi đi vào là cơ hội tốt nhất.
Đỗ Lập Hoàng gật đầu:
- Chúng ta không nên ly khai ánh mắt của Tiêu Dao Tông Vô Ngân trưởng lão, Đan Càn Cung bọn hắn sẽ không dám giương oai.
Chuyện cho tới bây giờ, dù Vô Ngân trưởng lão không đáng tin cậy, cũng phải mặt dày mày dạn dán lên.
Bằng không thì một khi bị người Đan Càn Cung chắn, nói không chừng sẽ phiền toái.
- Ba ngày đầu chúng ta tận lực thấp điều, chờ nhóm nhân mã thứ ba đến đủ, Thánh Kiếm Cung chúng ta binh hùng tướng mạnh, há sẽ sợ bọn họ?
Kim Phong nói.
- Ân, cứ định như vậy. Vào thôi
Uông Hàn vung tay lên, mang theo hai sư đệ vọt vào.
Giang Trần đi theo mấy trưởng lão của Đan Càn Cung nhảy vào màn nước, ở trên bậc thang không ngừng bôn tẩu.
Cái thềm đá phong cách cổ xưa này, tựa hồ như không có cuối cùng, lách đông lách tây, ít nhất đi mấy ngàn bậc, mọi người mới chứng kiến phía trước có một sơn cốc xanh ngắt.
Sơn cốc này, vân che sương quấn, Linh lực đầy đủ, từ xa nhìn lại, Linh lực trùng thiên, để cho người nhịn không được hoài nghi phải chăng đã tiến vào tiên cảnh.