Bản thân hắn vẫn quá xúc động, Tử quang lôi này quả thực là át chủ bài của hắn, lúc chiến đấu, dùng để đột nhiên tập kích, hiệu quả vô cùng tốt.
Hiện tại mình thi triển Tử Quang lôi này, lát nữa giao thủ với Giang Trần, đòn sát thủ là Tử Quang lôi này cũng không quá tốt khi dùng nữa.
Cho dù có thể dùng, đối phương tất đã có đề phòng.
Nghĩ tới đây trong lòng Hốt Lôi có chút ảo não, nhịn không được nhìn qua Giang Trần.
Giang Trần lạnh nhạt cười:
- Chỉ là Tử Quang lôi thì có thể làm gì ta được chứ? Cho dù ta đứng nguyên tại chỗ chịu một đạo Tử Quang lôi của ngươi, thì ngươi cũng có thể làm gì được ta?
Lời này khiến cho Hốt Lôi lập tức khó chịu, lông mày nhíu lại:
- Tiểu tử, ngươi thực sự đúng là người không biết không sợ. Tử Quang lôi điện cường đại, một khi bị đánh trúng, quỷ thần cũng phải ăn thiệt thòi lướn, huống chi Tử Quang lôi còn có thể nổ tung, lực lượng bạo tạc kia cũng có thể so sánh với một kích cường thế của Thiên Vị đỉnh phong.
Giang Trần cười ha hả, một kích cường thế của Thiên Vị đỉnh phong thì tính sao? Đoạn thời gian trước, hắn đã cùng giao thủ với một thần bộc của Già Diệp thần tôn, người ta chính là Bán thần a.
Bán thần hắn còn không sợ, còn phải sợ một Thiên Vị cửu trọng đỉnh phong hay sao?
Lại nói, bản thân Giang Trần có huyết mạch Kim THiền, lôi điện có thể tránh, căn bản không thể nào gây tốn thương cho hắn được. Bách độc bất xâm, vạn lôi bất phá, đây chính là ưu thế của huyết mạch Kim Thiền.
Cho nên Giang Trần đối với loại Tử Quang lôi này thực sự không sợ.
Trên thực tế, Giang Trần cũng không muốn dây dưa với Hốt Lôi này, chỉ là Cam Trữ bị đối phương đánh một chầu, dù sao hắn cũng phải vì Cam Trữ mà ra mặt đòi lại mặt mũi.
Nếu như mình cái gì cũng không nói, mang theo Cam Trữ rời khỏi, như vậy khó tránh khỏi sẽ khiến cho mọi người cảm thấy mình sợ Hốt Lôi này.
Linh cơ khẽ động, Giang Trần thản nhiên nói:
- Hốt Lôi, không bằng chúng ta đánh cuộc một lần.
- Đánh cuộc thế nào?
Hốt Lôi lạnh lùng hỏi, Hốt Lôi vẫn cho rằng Giang Trần là gia hỏa quỷ kế đa đoa, cho nên nghe nói đối phương muốn đánh cuộc một lần, trong lòng Hốt Lôi đã sinh ra đề phòng.
- Rất đơn giản, ta đứng ở nơi này, tùy ý để cho Tử Quang lôi của ngươi đánh một cái. Sau đó ngươi đứng tại chỗ bất động để ta đánh ngươi một chiêu. Sao nào?
Giang Trần cười ha hả.
- Ngươi chắc chắn chứ?
Hốt Lôi cơ hồ cho rằng đầu óc của đối phương đã bị hỏng, để Tử Quang lôi đánh một cái, còn có mạng đứng ở đây nữa sao?
- Chắc chắn.
Giang Trần gật gật, khoan than nói:
- Người xem chung quanh ngày càng nhiều, tuy rằng ta rất muốn đánh ngã ngươi, nhưng mà cũng không muốn ở trước mặt nhiều người như vậy. Ít nhiều cũng nên giữ lại chút mặt mũi cho ngươi.
Hốt Lôi giận quá hóa cười:
- Đánh gục ta? Tiểu tử ngươi nói khoác lác quả thực không mất tiền nha.
Tự nhiên hắn không cho rằng Giang Trần muốn giữ lại mặt mũi cho hắn, mà hắn cảm thấy Giang Trần nhất định có âm mưu gì đó. Hắn luôn nghe nói Giang Trần này am hiểu dùng âm mưu quỷ kế, nói không chừng lần đánh cuộc này còn có gì ẩn khuất bên trong.
Hốt Lôi lo trái lo phải, cũng không nghĩ ra sơ hở gì.
Giang Trần cười ha hả:
- Cho ngươi xuất thủ trước, ngươi cũng không dám. Còn dám nói muốn chiến một trận với ta? Hốt Lôi, đây là phong thái của thiên tài mạnh nhất Đa Văn thần quốc hay sao? Các ngươi chỉ có trình độ như vậy thôi sao?
Hốt Lôi hiển nhiên giận dữ không thôi.
Cam Trữ có chút chột dạ nhìn qua Giang Trần, đứng lên rồi nói:
- Sư huynh, Tử Quang lôi này...
- Không sao, nếu như ta sợ Tử Quang lôi này cũng không khoa trương nói như vậy. Cam Trữ, ngươi cứ ở một bên nghỉ ngơi đi, xem thủ đọan của ta.
Giang Trần an ủi một câu.
Cam Trữ nghe Giang Trần nói như vậy, cũng không nói gì thêm. Hắn biết Giang Trần sư huynh thần thông quảng đại, chuyện mà hắn nghĩ không ra, nói không chừng ở chỗ Giang Trần sư huynh chỉ là việc rất nhỏ mà thôi.
Hốt Lôi bỗng nhiên nói:
- Nếu như là đánh cuộc, vậy cũng phải thêm chút tiền đặt cược a.
- Ngươi muốn đặt cược cái gì?
Giang Trần lạnh nhạt hỏi.
- Ngươi nếu như bị Tử Quang lôi của ta đánh gục, Tử Quang hắc lôi thần tiên ngươi phải trả lại cho ta. Còn nữa, đem Thí luyện châu trên người ngươi giao hết ra đây.
Hốt Lôi đưa ra yêu cầu của bản thân.
- Không có vấn đề, nếu như ngươi thua thì sao?
Giang Trần thản nhiên nói.
- Ngươi muốn thứ gì thì cứ việc mở miệng.
- Rất đơn giản, đem Thí luyện châu trên người ngươi lấy ra. Lại phải cam đoan xin lỗi với Cam Trữ huynh đệ của ta, còn phải bồi thường. Từ nay về sau nhìn thấy mấy huynh đệ chúng tap phải đi đường vòn.g
Yêu cầu của Giang Trần kỳ thực cũng không tính là quá phận, không khi nói xong, hắn lại hỏi Cam Trữ bên cạnh:
- Ngươi có gì cần bổ sung không?
Cam Trữ nghe thấy Giang Trần đưa ra yêu cầu xin lỗi hắn, trong lòng cũng cảm kích. Không thể tưởng tượng được giờ phút này Giang Trần sư huynh còn nghĩ tới hắn, thực sự là khó có được. Đổi lại là những người khác, nhất định không có chu đáo và cẩn thận như Giang Trần sư huynh.
Hốt Lôi cười ha hả:
- Những yêu cầu này quả thực không tính là quá phận. Nhưng mà ngươi cảm thấy, sau khi chịu một đạo Tử Quang lôi của ta ngươi còn có thể bò lên được, đánh cho ta một kích sao?
Giang Trần ung dung cười nói:
- Nếu là như vậy, không phải bản thân ngươi chiếm tiện nghi rồi sao?
- Tốt, đây chính là do tự bản thân ngươi muốn chết, đừng trách ta dẫm nát đầu ngươi để dương danh vạn dặm.
Hốt Lôi cũng không phải là loại người cổ hủ.
Nếu như là loại người nói nguyên tắc, có lẽ sẽ cảm thấy loại phương thức đánh cuộc này cho dù thắng cũng không vinh. Thế nhưng mà gần đây Hốt Lôi chỉ truy cầu kết quả, là người không thèm để ý tới quá trình.
Chỉ cần mình là người thắng cuối cùng, thắng thế nào căn bản không quá quan trọng.
Giang Trần mỉm cười:
- Cam Trữ huynh đệ, trước tiên ngươi nên lui lại một chút.
Cam Trữ vẫn còn có chút không cam lòng, theo hắn thấy, loại phương pháp đánh cuộc này, Giang Trần sư huynh đương nhiên là có phong độ,nhưng mà lại chịu thiệt rất lớn.
Nếu như thắng, lực uy hiếp của Giang Trần sư huynh tự nhiên sẽ tăng lên. Nhưng nếu như không cẩn thận bởi vậy mà bị thương, như vậy sẽ phiền toái lớn.
Dù sao đây mới là ngày đầu tiên thí luyện mà thôi.
Cam Trữ lo sợ bất an, lại cũng không dám khuyên bảo thêm cái gì. Cho nên chỉ có thể lui ra xa.
- Bắt đầu đi.
Giang Trần như mây trôi nước chảy, đứng tại chỗ, hai tay khoanh trước ngực, nhìn qua vô cùng thích thú, hoàn toàn không giống như đang đánh cuộc.
Loại thái độ này thoáng cái chọc giận Hốt Lôi.
- Giang Trần tiểu tử, ngươi muốn chết.
Hốt Lôi giận dữ, hai tay khẽ bóp, một khỏa Tử Quang lôi đã xuất hiện trong lòng bàn tay hắn.
- Xem chiêu.
Cánh tay Hốt Lôi giương lên, một đạo quang mang màu tím đột nhiên bắn về phía Giang Trần.
Thiên Mục thần đồng của Giang Trần mở tới cực hạn, nhìn thấy quỹ tích vận hành của đạo quang mang màu tím kia, giống như con ruồi đang bay vậy.
Người khác dùng mắt thường cơ hồ không nhìn rõ quỹ tích, nhưng mắt hắn lại nhìn vô cùng rõ ràng.
- Ồ?
Giữ tử quang, không có cái gì cả.
Giang Trần âm thầm buồn cười, Hốt Lôi này nhìn như hào phóng, kỳ thực trong thô có mảnh, vô cùng giảo hoạt, chiêu thức này căn bản chỉ là nghi binh, không có Tử Quang lôi thực chất bắn ra.
Giang Trần thấy rõ ràng cho nên cũng muốn trêu đùa với đối phương một chút. Thấy đạo quang mang màu tím kia bắn tới gần, chân Giang Trần không lùi mà còn tiến tới.
Miệng khẽ thở một cái, một ngụm chân khí từ trong người bắn ra.
Chiêu thức ấy khiến cho người đang xem cuộc chiến xa xa đều trợn mắt há hốc mồm. Giang Trần này không ngờ lại dùng chân khí từ miệng để đối phó với Tử Quang lôi, đây là hành động coi rẻ bực nào a.