Dù ngươi là người nối nghiệp của thánh địa, cho ngươi chỗ tốt, cho ngươi phí bảo hộ, phí bảo hộ nhiều lắm chỉ hai ba thành là phi thường khách khí rồi.
Trực tiếp cho đi một nửa, chỉ có thể nói, Hồi Xuân đảo vực lúc này cái gì cũng có thể thử trong cơn tuyệt vọng, hoàn toàn vô kế khả thi.
Nếu như không làm như vậy, bọn họ cũng chỉ có thể chờ Tam Tài đảo vực tụ tập vây cánh, đem quần đảo kia mạnh mẽ thu vào trong tay. Thậm chí Hồi Xuân đảo vực bọn họ, số mệnh từ nay về sau sẽ không gượng dậy nổi.
Một khi cơ nghiệp bị người ta không ngừng đào đi, có lần đầu tiên sẽ có lần thứ hai. Có lần thứ hai thì có lần thứ ba.
Hồi Xuân đảo vực tuy rằng có cơ nghiệp rất lớn. Nhưng mà loại chia cắt liên tục, không ngừng này cũng không kéo dài được lâu. Cả Hồi Xuân đảo vực sẽ bị chia cắt sạch sẽ.
Giang Trần làm việc cũng có nguyên tắc, đã đồng ý lấy một nửa linh thạch để hỗ trợ, tự nhiên hắn sẽ không nhìn thấy tình cảnh đối phương gian nan mà dùng công phu sư tử ngoạm.
Đưa cho đối phương ánh mắt yên tâm, Giang Trần mở miệng nói:
- Thời gian ta ở Đông Duyên đảo không quá dài, không bằng hiện tại lên đường đi.
Hoắc Thân vương nghe vậy đại hỉ, hắn không ngờ tới Giang Trần sẽ sảng khoái như vậy.
- Giang Trần thiếu chủ, Hồi Xuân đảo vực chúng ta nếu như có thể giải quyết mối nguy lần này, nhất định sẽ không quên ân đức của ngài. Về sau chỉ cần thiếu chủ nói một câu, Hồi Xuân đảo vực chúng ta lên núi đao biển lửa cũng tuyệt đối không lùi bước.
- Đi thôi.
Tâm tư Giang Trần cũng không bị Hoắc thân vương vỗ mông ngựa, hắn càng quan tâm tới phiến quần đảo kia hơn, rốt cuộc trên đó có bao nhiêu linh thạch, tài nguyên?
Đây mới là vấn đề Giang Trần quan tâm nhất.
Nếu như linh thạch ở chỗ đó đặc biệt phong phú, đây tuyệt đối sẽ là chuyện đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi.
Tài nguyên mà Chư Thiên Vạn linh tỏa thần đại trận cần thiết, hiện etaji Giang Trần đã thu xếp được một phần mười. Nếu như linh mạch ở đây phong phú mà nói, Giang Trần hy vọng ít nhất có thể giải quyết ba bốn thành tài nguyên cần thiết.
Như vậy, một bộ phận còn lại, áp lực khi gom góp sẽ nhỏ hơn rất nhiều.
Đám người Lỗ Triệt nghe nói Giang Trần sẽ lập tức rời khỏi, hơi có chút thất lạc.
Giang Trần lại trấn an:
- Đông Duyên đảo này đã là cứ điểm, ta sẽ thường xuyên tới. Về sau địa vị chiến lược của Đông DUyên đảo này sẽ càng ngày càng quan trọng. Các ngươi không thể lười biếng, phải coi sóc hòn đảo này cho tốt. Hiểu chưa?
- Cẩn tuân pháp chỉ của thiếu chủ.
Lỗ Triệt hiện tại cũng rất biết điều, sinh tử của bản thân bọn họ nằm trong một ý niệm của Giang Trần, lại nói, hiện tại hắn cũng nhìn thấy, đi theo Giang Trần lăn lộn, ngày sau nói không chừng thực sự có thể nhận được cơ duyên không tưởng tượng nổi.
Cho nên dù là ở Đông Duyên đảo có chút gian nan, bọn họ cũng buộc phải chịu đựng.
Rời khỏi Đông Duyên đảo, cưỡi phi chu của Hồi Xuân đảo vực làn trước tới đây, một đường chạy như bay về phía Hồi Xuân đảo vực. Từ Đông Duyên đảo trở về Hồi Xuân đảo vực, đường xá không quá xa xôi, dù sao Đông Duyên đảo này tước đó là địa bàn thuộc về Hồi Xuân đảo vực
Trên phi chu, Hoắc Thân vương vô cùng ân cần, thái độ vô cùng hạ thấp, trên đường đi hầu hạ Giang Trần.
Giang Trần biết rõ Hoắc Thân vương có việc cầu mình, nhưng mà hắn cũng không có vạch trần.
Trong lúc phi chu phi hành, Đinh tổng thủ bỗng nhiên nhanh chóng đi tới phía sau phi chu, sắc mặt có chút ngưng trọng nói:
- Thân Vương đại nhân, thám báo phía trước đã dò xét, phát hiện ra, dường như phía trước có mai phục.
- Mai phục sao?
Sắc mặt Hoắc Thân vương trầm xuống.
- Điều tra rõ ràng chưa?
- Trước mắt còn không điều tra rõ ràng, thám báo tiền tiêu của chúng ta cũng không dám tới gần quá phận. Sợ đánh rắn động cỏ, bị đối phương phát hiện. Nhưng mà thuộc hạ hoài nghi, đây rất có khả năng là người của Tam Tài đảo. Có lẽ bọn họ biết rõ Thân vương đại nhân rời khỏi Hồi Xuân đảo vực, ven đường phục kích Thân Vương đại nhân.
Hoắc Thân vương ở Hồi Xuân đảo vực, coi như là siêu cấp quyền quý, địa vị trong hoàng thất cũng gần với hoàng đế bệ hạ. Hơn nữa rất được hoàng đế bệ hạ tín nhiệm.
Tại Hồi Xuân đảo vực, Hoắc thân vương có thể nói là một nhân vật vô cùng quan trọng.
Nếu như Hoắc thân vương vẫn lạc, đối với Hồi Xuân đảo vực mà nói, tuyệt đối là một đả kích cực lớn.
- Địch nhân có bao nhiêu binh lực?
Hoắc Thân vương trầm giọng hỏi.
- Trước mắt cũng không có tin tức cụ thể, nhưng mà nếu như là Tam Tài đảo vực mai phục ở đây, nhất định binh lực không nhỏ. Theo thuộc hạ thấy, nhất định phải cẩn thận mới được.
Hoắc Thân vương nện một quyền lên bàn:
- Đám hỗn đản này thực sự muốn đuổi tận giết tuyệt hay sao? Hừ, trước đó bọn chúng thừa dịp Hồi Xuân đảo vực chúng ta suy yếu, hùng hổ dọa người. Nhưng mà hiện tại chúng ta có Giang Trần thiếu chủ làm chỗ dựa, Tam Tài đảo vực này còn dám hùng hổ dọa người như vậy là tự mình muốn chết.
Giang Trần sao lại nghe không hiểu, ngụ ý của Hoắc Thân vương này chính là muốn Giang Trần hắn tỏ thái độ.
Giang Trần mỉm cười:
- Binh tới tướng đỡ, nước tới đấp ngăn. Hồi Xuân đảo vực các ngươi gần đây ở trên người Tam Tài đảo vực này nhất định là ăn thiệt thòi không nhỏ. Không bằng lần này trực tiếp đòi lại đi.
- Làm sao đòi lại được? Tiểu vương nguyện ý nghe cao kiến của thiếu chủ.
Hoắc thân vương hạ thấp tư thái, rất thấp.
- Rất đơn giản, trực tiếp nghiền nát qua là được.
Giang Trần lạnh nhạt nói.
- Trực tiếp nghiền nát?
Hoắc Thân Vương và Đinh tổng thủ nhìn nhau, trong mắt đều hiện lên vẻ mừng rỡ như điên. Nếu như Giang Trần thiếu chủ nguyện ý ra tay, chỉ là Tam Tài đảo vực thì coi là gì cơ chứ?
Phản quân của Vĩnh Hằng thần quốc, phản quân của Chân Vũ thần quốc đều là thế lực nhất lưu, không phải cũng ăn thiệt thòi lớn trong tay Giang Trần thiếu chủ sao?
Tam Tài đảo vực trước đó còn không bằng Hồi Xuân đảo vực bọn họ. Những năm qua bất quá là thừa dịp Hồi Xuân đảo vực bọn họ suy yếu, cho nên mới gây sóng gió a.
Hơn nữa, Tam Tài đảo vực còn cấu kết một ít thế lực nhỏ quanh thân khác, liên hợp lại muốn chia cắt quái vật khổng lồ là Hồi Xuân đảo vực này.
Nếu như có thể chính diện khiến cho Tam Tài đảo vực chịu một lần đả kích. Tin rằng đối với sĩ khí của Tam Tài đảo vực mà nói, tuyệt đối là một lần đả kích trí mạng.
- Mở phi chu ra, đi ra xem chút.
Giang Trần khoát tay nói.
Hắn xung trận phóng ngựa lên trước, đi ra khỏi phi chu, thi triển độn thuật, trực tiếp đứng trên phi chu. Mà thần điểu Chu Tước và Long Tiểu Huyền thì đứng ở hai bên.
Nhìn thấy bên người Giang Trần có một đầu Chu Tước, một đầu Chân Long, khí thế này khiến cho Đinh tổng thủ và Hoắc thân vương hoa mắt không thôi, chỉ cảm thấy tất cả mọi thứ trước mắt đột nhiên trở nên không chân thật.
Giang Trần toàn diện thi triển Thiên Mục thần đồng, nhìn qua phía trước, xuyên qua lớp sương mù, nhìn qua một mảnh hạp cốc lớn phía trước. Hai bên hạp cốc kia đều là rừng rậm che khuất bầu trời, tràn ngập khí tức tự nhiên.
Thần thức Giang Trần bao trùm phía trước, trong lúc đó thần thức Giang Trần khẽ động, ánh mắt cũng nhìn về phía hạp cốc, khóe miệng nở nụ cười lạnh lùng.
Bởi vì hắn nhìn thấy ở hư không hạp cốc phía trước có một chút ít khác thường. Không khí chấn động, rõ ràng mang theo một tia khí tức sát phạt.
Giang Trần biết rõ nơi này nhất định đã bố trí thiên la địa võng, bố trí trận pháp hư không, đợi phi chu bọn họ tiến vào bẫy rập đối phương.
Giang Trần khoát tay nói:
- Dừng lại.
Dựa theo tốc độ này, nếu như không dừng lại, rất có thể sẽ đâm đầu vào.
Nhận được mệnh lệnh của Giang Trần, phi chu lập tức giảm tốc độ, khi gần tiếp cận phiến khu vực kia lập tức dừng lại. Hoắc Thân vương và Đinh tổng thủ tự nhiên không có khả năng để cho Giang Trần xung phong, mang theo một đám người nhao nhao đáp xuống phía trước, tư thế như trung dũng.