Mục lục
Độc Tôn Tam Giới - Giang Trần (Tác giả Lê Thiên - Full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ở bọn hắn xem ra, khiển trách một ít con sâu cái kiến thế tục, đây không phải thiên kinh địa nghĩa sao?

Bọn hắn hoàn toàn không nghĩ tới, có người sẽ tranh luận, hơn nữa còn ở trước mặt mắng bọn hắn não tàn

- Ngươi là ai? Lại dám chống đối đệ tử Bảo Thụ Tông?

- Lá gan không nhỏ a, tiểu tử, có biết đệ tử Bảo Thụ Tông, ở thế tục nắm giữ quyền sanh sát hay không, muốn giết ngươi, như giết một con sâu cái kiến.

Giang Trần cười ha ha:

- Lời này giống như nghe qua, trước mấy ngày có một thứ tên là Thiết trưởng lão, cũng uy hiếp ta như vậy, bất quá bây giờ ta còn sống hảo hảo a.

- Ta nói mấy người các ngươi, không ở Bảo Thụ Tông tu luyện, chạy đến thế giới thế tục làm gì? Loại sự tình cho người chỗ dựa này, Thiết trưởng lão cũng làm không được, các ngươi càng thêm không được.

Liễu Thừa Phong thấy Giang Trần ngông cuồng như thế, quát to:

- Giang Trần, ngươi không nên càn rỡ, lần trước, ngươi dựa vào Diệp thái phó bảo hộ, mới may mắn thoát chết. Hôm nay, lại dám chống đối đệ tử hạch tâm của Bảo Thụ Tông, khiêu chiến uy nghiêm của Bảo Thụ Tông, ngươi là muốn chết.

Phí lão đầu nhìn Liễu Thừa Phong nổi trận lôi đình, cười nhạo nói:

- Liễu Thừa Phong, đừng cầm Bảo Thụ Tông dọa người, bộ dạng hổn hển kia của ngươi, dọa không ngã ai.

- Phí lão đầu, ngươi câm miệng, nếu ta là ngươi, đã sớm nên co cái đuôi làm người, lúc ngươi tuổi còn trẻ đắc tội Thiết trưởng lão, bị lưu đày thế tục. Hôm nay, ngươi còn muốn khiêu chiến uy nghiêm của Thiết trưởng lão lần nữa?

Giang Trần sững sờ, hắn nghe Phí lão đầu nói qua, thời điểm tuổi trẻ không cẩn thận đắc tội nhi tử của một trưởng lão, bị lưu đày thế tục.


Cái kia đã là sự tình vài thập niên rồi.

Như thế nói đến, cái gọi là nhi tử trưởng lão kia, là Thiết trưởng lão hôm nay. Mà khi đó phụ thân của Thiết Xán, cũng không có làm Thái Thượng trưởng lão, chỉ là trưởng lão bình thường?

Qua mấy thập niên, Phí lão đầu càng lăn lộn càng kém, Thiết Xán lúc trước, nay mượn nhờ quyền thế của cha, đã lên làm trưởng lão

Không thể không nói, lời nói này của Liễu Thừa Phong, là vạch vết sẹo của Phí lão đầu, khơi gợi lên chuyện cũ thương tâm, cũng đốt lên cừu hận trong nội tâm hắn.

Hai mắt của Phí lão đầu bắn ra hàn mang, gắt gao nhìn chằm chằm vào Liễu Thừa Phong. Hỏa Diễm phẫn nộ ở trong con ngươi của hắn thiêu đốt hừng hực, phảng phất tùy thời có thể đốt Liễu Thừa Phong thành tro tàn.

- Liễu Thừa Phong, ngươi nói ta lúc tuổi còn trẻ đắc tội Thiết Xán, đúng vậy. Bất quá, lão Phí ít ta so với ngươi càng có cốt khí. Ngươi làm nô tài cho Thiết Xán, hôm nay cũng không quá đáng là một lão Đại ngoại môn. Ta không làm cẩu cho Thiết Xán, lăn lộn cũng không kém ngươi. Ta ngược lại muốn hỏi ngươi một chút, làm chó cho Thiết Xán, cái loại bùn nhão vịn không lên tường kia, thật sự rất thú vị sao?

Phí lão đầu nói móc, hướng Liễu Thừa Phong phát động phản kích.

Lời này, không đơn thuần là mắng Liễu Thừa Phong, còn mắng mấy người Bảo Thụ Tông kia vào, thậm chí ngay cả Thiết Xán cũng mắng.

Lời này nói ra, ngay cả Thạch Tiêu Dao cũng cảm thấy giật mình. Phí lão đầu này không phải rất ẩn nhẫn sao? Hôm nay đây là làm sao vậy? Hắn gần đây không phải lảng tránh Thiết Xán, sợ Thiết Xán tức giận sao?

Ninh cung chủ càng âm thầm sốt ruột, Phí lão đầu này không lựa lời nói, đây là muốn đắc tội chết Thiết trưởng lão a, cái này có thể liên quan đến Càn Lam Nam Cung hay không?

Vài tên đệ tử hạch tâm của Bảo Thụ Tông kia, đều biến sắc.

Nhất là trung niên nhân mũi Sư, hắn là tâm phúc của Thiết trưởng lão, là dựa vào ôm đùi Thiết trưởng lão thượng vị, hôm nay, với tư cách cung phụng Sơ cấp của Bảo Thụ Tông, ở trong tông môn có địa vị rất cao.

Tuy hắn thật sự làm chó cho Thiết trưởng lão. Thế nhưng mà, loại lời này bị người nói ra trước mặt, hắn vẫn cảm thấy có chút không nhịn được

Sắc mặt phát lạnh, bỗng nhiên đứng lên, tản mát ra khí thế cường đại, trừng Phí lão đầu quát:

- Phí Huyền, xem ra, ngươi co đầu rút cổ ở Thanh Dương Cốc nhiều năm như vậy, cũng không có học nghe lời, Thiết trưởng lão cũng sắp quên loại người như ngươi, hôm nay, ngươi lại có gan nhảy ra? Miệng nói ngông cuồng, ngươi cái này là muốn chết.

- Ngươi là ai?

Phí lão đầu bạch nhãn một phen, lạnh lùng hỏi.

Ninh cung chủ thấy sự tình muốn ồn ào lớn, bề bộn hoà giải:

- Chư vị, tỉnh táo, xin tỉnh táo. Một chút việc nhỏ, không cần phải đến tình trạng ngươi chết ta sống.

Trung niên nhân kia hai mắt nhảy lên:

- Ninh cung chủ, ngươi đừng ba phải. Phí lão đầu này, lại dám nhục mạ Thiết trưởng lão, chuyện ngày hôm nay, ai muốn ba phải, người đó là gây khó dễ cho Thiết trưởng lão.

Địa vị người này hiển nhiên rất cao, lời này vừa ra, Ninh cung chủ chỉ có thể thức thời câm miệng.

Ngược lại là Phí Huyền lười biếng cười cười:

- Chậc chậc, uy phong thật to. Ta ngược lại hiếu kỳ, uy phong của ngươi lớn như vậy, là muốn làm gì? Làm ta sợ a?

Ba…

Người mũi Sư kia đập một vật lên bàn, quát:

- Phí Huyền, mở mắt chó của ngươi ra nhìn rõ ràng, đây là cái gì.

Trên bàn, rõ ràng là một khối lệnh bài tông môn của Bảo Thụ Tông, trên đó viết… Sơ cấp cung phụng Vương Hựu.

Lệnh bài tông môn của Bảo Thụ Tông vừa ra, Ninh cung chủ cũng tốt, Thạch Tiêu Dao cũng tốt, sắc mặt đều có chút khó coi rồi.

Có lẽ, đệ tử Bảo Thụ Tông, nhiều lắm là nói uy phong mà thôi.

Nhưng mà, lệnh bài cung phụng, lại chẳng khác gì cấp lãnh đạo của Bảo Thụ Tông, là đồ vật có lực uy hiếp chân chính.

Gặp lệnh bài, như gặp Bảo Thụ Tông.

Lệnh bài cao hơn một cấp, đủ đè chết người.

Trung niên nhân mũi Sư này, vậy mà vận dụng lệnh bài tông môn, việc này đã có chút thăng cấp rồi.

Giang Trần cùng Đan Phi vẫn còn tốt, không phải người Bảo Thụ Tông, đối với lệnh bài của Bảo Thụ Tông, không có cảm giác gì, cũng không thấy được Bảo Thụ Tông có tư cách áp mình.

Thái tử Diệp Dung, tuy không phải người Bảo Thụ Tông, nhưng mà lệnh bài Bảo Thụ Tông ở trước mặt, chỉ sợ cũng rất khó bày ra thái độ cường ngạnh.

Chu Khuê và Điền Thiệu đều là người Long Nha vệ, ở trên trình độ nhất định, thái độ cùng Diệp Dung không sai biệt lắm.

Về phần Thạch Tiêu Dao cùng Phí Huyền, làm Chưởng Khống Giả ngoại môn Bảo Thụ Tông, bản thân là quy Bảo Thụ Tông quản lý, nhìn thấy lệnh bài Bảo Thụ Tông, tựa như nhìn thấy pháp lệnh của Bảo Thụ Tông vậy.

Lệnh bài cao hơn một cấp, đủ đè chết người.

Ngay cả Thạch Tiêu Dao, nhìn thấy lệnh bài kia, sắc mặt cũng dị thường khó coi, miệng giật giật, vô lực nhìn thoáng qua Giang Trần, thức thời ngậm miệng lại.


Mà Ninh cung chủ, trên mặt cũng tràn ngập cẩn thận, ánh mắt nhìn qua người mũi Sư, cũng nhiều vài phần chịu thua.


Mấy đệ tử tông môn, lúc này lại phi thường đắc ý, đứng ở hai bên Vương Hựu, hăng hái, trên cao nhìn xuống, trên mặt đều tràn ngập ngạo khí.


Những người này phản ứng thất thố, đúng là bọn hắn muốn thấy. Đây mới là biểu hiện mà những con sâu cái kiến thế tục kia nên có.


Cùng Bảo Thụ Tông đấu, quả thực là không biết tự lượng sức mình.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK