Ngay lúc này, Mộc Cao Kỳ ở trên đài lại làm ra một động tác mà tất cả mọi người đều không thể tưởng tượng nổi.
Một tay đột nhiên giơ lên, năm ngón tay mở ra, bàn tay không ngờ lại trực tiếp chụp vào Hàn Băng Thánh Kiếm kia.
- Cái gì? Hắn muốn dùng tay đón đỡ Huyền Băng thánh kiếm?
- Xong rồi. Mộc Cao Kỳ không ngờ lại ngạo mạn a.
- Chỉ sợ một kiếm này sẽ chém hắn thành hai nửa.
Rất nhiều người đều thở dài trong lòng, cảm thấy Mộc Cao Kỳ này có thể liên tục phá vỡ hai đại sát chiêu của Uông Hàn đã có đủ tiền vốn đối kháng với Uông Hàn, không ngờ tới lần này lại lỗ mãng như vậy. Dùng tay không bắt Huyền Băng Thánh kiếm, đây không phải tìm chết thì là gì?
Cùng một chuyện thế nhưng lại là người khác đi làm thì kết quả hiển nhiên sẽ khác nhau.
Tất cả những người trẻ tuổi trong Vạn Tượng Cương Vực, coi như là người kiệt xuất nhất như Hạng Tần cũng chưa chắc dám dùng tay không bắt lấy một kiếm này.
Nhưng mà trong Vạn Tượng Cương Vực có một người ngoài ý muốn, đó chính là Giang Trần.
Giang Trần vươn tay lên, kim quang trên bàn tay đột nhiên tăng vọt.
Ken két.
Huyền Băng thánh kiếm nhanh chóng bị Giang Trần nắm vào trong tay.
Một tiếng trầm đục vang lên, bàn tay của Giang Trần không có một chút tổn hao nào, ngược lại sắc mặt Uông Hàn đột nhiên biến đổi, liên tục vận lực lượng muốn thoát khỏi bàn tay của đối phương.
Thế nhưng mà cho dù hắn có sử dụng lực lượng như thế nào đều không thoát khỏi được bàn tay của đối phương.
- Chuyện này... Làm sao có thể?
Cho dù là một bàn tay làm bằng sát đá thì dưới một kiếm này cũng phải có tia lửa diện xuất hiện a.
Bàn tay này rốt cuộc là làm từ thứ gì?
- Mộc Cao Kỳ này quá nghịch thiên a.
- Tay không tiếp kiếm, coi như là hạng tần, chỉ sợ cũng không dám làm như vậy.
- Điều khoa trương nhất chính là dường như hắn ta không bị thương một chút nào, ngược lại Uông Hàn muốn thu kiếm còn không được.
Bên phía Đan Kiền Cung, trừ Đan Trì cung chủ vẫn còn bình tĩnh tự nhiên ra, Liên Thành trưởng lão chấn động, thân thể run rẩy, dùng ánh mắt không thể tưởng tượng nổi nhìn vào một màn này, miệng nói:
- Chuyện này... Cung chủ, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Thẩm Thanh Hồng thì trợn mắt há hốc mồm, Mộc Cao Kỳ trung thực chất phác gần đây từ lúc nào lại trở nên lợi hại như vậy? Một tay bắt lấy Huyền Băng thánh kiếm của Uông Hàn? Hơn nữa còn nắm thành công?
Biểu hiện của Niếp Trùng không kém Thẩm Thanh Hồng là bao, trên mặt tràn ngập vẻ khiếp sợ, không thể tưởng tượng nổi.
Ngay cả mỹ nhân giống như một bức tượng băng là Lăng Bích Nhi lúc này hai mắt lập lòe, trên mặt tràn ngập vẻ vui mừng. Nàng biết rõ thực lực của Giang Trần tăng lên nhiều, thế nhưng lại không ngờ rằng thực lực của Giang Trần lại mạnh mẽ như vậy.
Ngược lại, Quân Mặc Bạch kia hai mắt thâm thúy, trong mắt mang theo vài phần hiểu ra, ánh mắt mang theo thâm ý nhìn lên lôi đài, trong lòng xảy ra sóng to gió lớn.
Đan Trì cung chủ cười nhạt một tiếng:
- Thế giới võ đạo luôn tràn ngập kì tích, vì thế cho nên thế giới võ đạo mới có lực hấp dẫn như vậy.
Những lời này có chút trang bức, thế nhưng lọt vào trong tai những người nghe, ai cũng không thể phản bác nổi.
Biểu hiện của Mộc Cao Kỳ quả thực đã có thể coi là kỳ tích, hơn nữa là kỳ tích mà bất kỳ ai cũng không thể tưởng tượng nổi.
So với đám người Đan Kiền Cung đang mừng rỡ, bên phí Thánh Kiếm cung, toàn bộ đám người này sửng sốt. Trong mắt Uông Kiếm Vũ kia thì hiện lên vẻ nghi hoặc.
Miệng nhắc nhở:
- Uông Hàn, không được khinh địch.
Nhân vật như Uông Kiếm Vũ cũng cảm nhận ra được một tia nguy cơ, trong lòng có một chút cảm giác bất an. Mộc Cao Kỳ không có một chút tiếng tăm nào đột nhiên lại có sức chiến đấu hung tàn như vậy.
Hắn không thể không thừa nhận, Mộc Cao Kỳ này tuyệt đối có thực lực chiến với Uông Hàn một trận, hơn nữa còn có thực lực trực tiếp uy hiếp tính mạng của Uông Hàn.
Cho nên hắn mới nhắc nhở Uông Hàn không nên khinh địch.
- Tông chủ, tiểu tử Mộc Cao Kỳ này...
Người Thánh Kiếm cung nhao nhao hỏi.
Trong mắt Uông Kiếm Vũ tràn ngập vẻ ngưng trọng, nói:
- Tiểu tử này thâm bất khả trắc, nếu như Uông Hàn không cẩn thận một chút, nhiều khả năng sẽ phải chịu thiệt.
- Cái gì?
Lần này người Thánh Kiếm cung triệt để ngây ngốc.
Đại sư hunh không ai địch nổi trong mắt bọn họ, đại sư huynh uy chấn Thánh Kiếm cung không ngờ lại chịu thiệt thòi? Hơn nữa còn đối mặt với một tiểu tử vô danh trong Đan Kiền Cung.
Chuyện này khiến cho mọi người trong lúc nhất thời không có cách nào tiếp nhận được. Kim Phong kia nhịn không được mà lên tiếng, nói:
- Tông chủ, Mộc Cao Kỳ này rốt cuộc đi theo con đường nào?
Uông Kiếm Vũ thở dài nói:
- Ta cũng không nhìn thấu kẻ này, bổn tọa thậm chí còn hoài nghi, truyền thừa võ đạo của hắn siêu việt với Đan Kiền Cung.
- Ta tin tưởng vào Đại sư huynh.
- Đúng vậy. Đại sư huynh còn có nhiều đòn sát thủ như vậy, ta tin rằng Đại sư huynh nhất định sẽ vượt qua được.
- Ủng hộ đại sư huynh, hành hạ người Đan Kiền Cung.
Trên lôi đài, Uông Hàn rút tay ba cái liền, thế nhưng không có cách nào rút được lại Huyền Băng thánh kiếm của mình. Trong lúc nhất thời trong lòng hắn tràn ngập vẻ kinh ngạc.
- Tiểu tử rốt cuộc ngươi đang làm trò gì?
Uông Hàn đột nhiên có một loại cảm giác không nhìn thấu đối thủ trước mắt của mình.
Cho tới bây giờ hắn còn không có cách nào nhìn thấu đối thủ của mình.
Nhãn thuật đáng sợ, lực lượng thần thông đáng sợ, một tay nắm kiếm, đủ loại thủ đoạn khiến cho Uông Hàn hoàn toàn không có cách nào nhận ra Mộc Cao Kỳ trước mắt cùng với Mộc Cao Kỳ của Đan Kiền Cung khi trước.
Chẳng lẽ tiểu tử này luôn giả heo ăn thịt hổ?
Uông Hàn nghĩ tới đây trong lòng cảm thấy giận dữ. Cho dù là giả heo ăn thịt hổ thì Uông Hàn ta cũng có thể đánh ngươi thành thịt heo.
Tay vỗ lên trên thánh kiếm, chẳng những thánh kiếm kia không được thu lại mà còn đâm về phía trước.
Giang Trần cười ha hả, tay nắm lại, thuận tiện thu Huyền Băng thánh kiếm vào trong tay, nhẹ nhàng cười nói:
- Khách khí như vậy sao? Không ngờ lại đưa cho ta thánh kiếm.
Uông Hàn giận tím mặt, hắn không có biện pháp nào khác, rút không thể rút lại được, chỉ có thể đẩy về phía trước. Định đánh lén đối phương, không ngờ đối phương lại có đề phòng từ trước.
Bởi vì như vậy cho nên động tác đẩy kiếm này của hắn lại giống như đưa kiếm tới tay đối phương. Hơn nữa đối phương lại mở miệng nói chuyện càng khiến cho Uông Hàn xấu hổ vô cùng.
- Tặng cho ngươi? Chuyện này cũng phải xem ngươi còn mạng dùng không mới được.
Lúc này thoạt nhìn Uông Hàn đã thực sự giận dữ, trong lòng bàn tay đột nhiên xuất hiện một quyển trục. Quyển trục run lên, ba đạo bạch quang giống như tuyết bắn ra.