Mục lục
Độc Tôn Tam Giới - Giang Trần (Tác giả Lê Thiên - Full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

- Ài, Giang Trần tiểu hữu, không thể tưởng tượng được ông trời có mắt, khi bổn tọa cơ hồ hoài nghi cương vực nhân loại không có ai có khả năng xông tới đây, chẳng những người tới, lại còn mang tới kinh hỉ lớn lao như vậy tới cho bổn tọa. Đây là ý trời. HIện tại bổn tọa có thể nói, nếu như tương lai Lưu Ly vương tháp có người thừa kế, t ngươi tuyệt đối là lựa chọn có lợi nhất, cũng là lựa chọn thích hợp nhất.

Đan Phù lão nhân là người rất thích bắt bẻ, thế nhưng hắn lại có nhận định rõ ràng.

Mà giờ phút này hắn có thể tán dương Giang Trần như vậy đủ để thấy được Giang Trần đã triệt để chinh phục hắn.

đương nhiên kỳ thực Giang Trần cũng chẳng có suy nghĩ gì khác. Dùng nội tình đan đạo của hắn, cho dù là Đan Phù lão nhân, loại đan đạo đại sư cấp bậc như vậy, sở học của Giang Trần cũng là tồn tại mà Đan Phù lão nhân cần phải kính ngưỡng.

- Tiểu hữu, cơ bản có thể xác định ngươi hẳn là thần linh chuyển thế. Hơn nữa cả đời trước đó của ngươi nhất định là một đan đạo đại sư vô địch thiên hạ. Là loại người vạn năm khó gặp.

Đan Phù lão nhân tràn ngập cảm khái, nói.

Giang Trần lại bị Đan Phù lão nhân khoa trương làm cho có chút ngượng ngùng, hắn mỉm cười nói:

- Tiền bối, đạo hiệu của ngươi có hai chữ Đan Phù. Trừ đan ra, chắc hẳn ở phương diện phù lục cũng có tạo nghệ phi phàm. Trước đó ta tiến vào khu vực cung thứ năm này, lại tiến vào một mảnh hư không yên tĩnh, về sau lại xuất hiện hư không phù văn. Chắc hẳn cũng là kiệt tác của tiền bối a?

- Ngươi biết hư không phù văn?

Đan Phù lão nhân cảm thấy giật mình.

- Biết rõ một ít, cũng coi như có chút nghiên cứu.

Giang Trần cười cười:

- Cũng may vận khí khá tốt, cuối cùng không có bị vây khốn.


Đan Phù lão nhân thở dài một tiếng:

- Ngươi có thể từ trong vòng vây của hư không phù văn tìm được đường rời khỏi quả thực không dễ dàng. Vậy cũng không thể nào được tính là hơi có chút nghiên cứu. Trừ phi là người trong nghề đạo này, người bình thường rất khó tìm ra mấu chốt. Mấu chốt nhất chính là, rất nhiều người căn bản không biết được đây là hư không phù văn. Nếu như dùng tâm tính phá trận đối mặt với hư không phù văn nhất định sẽ mất mặt xấu hổ. Tiểu tử ngươi không đơn giản, tuyệt đối không đơn giản.

Đan Phù lão nhân lúc này dùng giọng khẳng định nói với Giang Trần.

- Quả nhiên là kiệt tác của tiền bối.

- Kiệt tác thì chưa nói tới, chỉ là xuất phát từ thủ bút của ta mà thôi. Nếu như lão phu thực sự toàn lực thi tiển hư không phù văn, sát cơ khắp nơi tuyệt đối không có dễ dàng cho ngươi đi ra như vậy. Hư không phù văn kia chỉ dùng để vây khốn, cũng không có sát cơ gì. Trên cơ bản người vượt cung bình thường xông tới, cho dù bị nhốt cũng không vì vậy mà mất mạng. Điểm này lão phu vẫn có chừng mực.

Giang Trần gật đầu:

- Đúng, ta cũng không có cảm nhận được sát khí gì.

- Được rồi, trở lại chuyện chính, ngươi thông qua khảo hạch của bổn tọa. Ban thưởng vẫn nên phát. Ta suy đoná, dùng thân phận và thiên phú của ngươi, thứ tốt trên người đoán chừng không ít. Có lẽ lễ vật mà bổn tọa chuẩn bị cho ngươi, chưa hẳn ngươi đã để mắt.

- Đâu có, đâu có.

Giang Trần vội vàng khiêm tốn.

- Ha ha, ngươi không cần phải khiêm tốn. Vốn ta cũng chuẩn bị hai phần lễ vật. Thứ nhất là Đan Đạo túng luận mà bình sinh bổn tọa tốn rất nhiều tâm huyết luyện chế mà thành. Còn có một ít thủ pháp và kỹ xảo luyện chế hư không phù văn. Hôm nay xem ra hai thứ này đều không có trợ giúp gì với ngươi.

- Bằng không thì, bằng không thì, đan đạo cũng là một lĩnh vực lấy thừa bù thiếu, trao đổi lẫn nhau, vẫn là chuyện vô cùng có lợi. Hư không phù văn, thứ đơn giản ta cũng không luyện chế ra. Cho nên ngươi sở dĩ có thể chạy thoát được, trừ nhãn lực của bản thân ra, quyết tâm cũng cực kỳ quan trọng.

- Ha ha, may mắn ngươi không hiểu Hư không phù văn quá nhiều, nếu không bổn tọa quả thực phải ngại ngùng. lễ vật chuẩn bị cho ngươi, dù sao ngươi cũng phải xem qua một chút với được.

Trên thực tế Giang Trần rất rõ ràng, Hư không phù văn là một môn học vấn rất là cao siêu. Biết luyện chế hư không phù văn thì thuận tiện hơn nhiều so với bố trí trận pháp.

Hơn nữa Hư không phù văn ở mặt khác, lực công kích còn vượt quá trjana pháp.

Hơn nữa tính bất ngờ của Hư không phù văn rất mạnh, đây coi như là bước đột phá so với trận pháp. Hư không phù văn tiện nghi ở phương diện linh lực, lợi dụng linh lực tự nhiên trong thiên địa, triệu tập linh lực, thậm chí có thể lập tức chế tạo ra rất nhiều Hư không phù văn, làm cho người ta khó lòng phòng bị.

Nói thật, Giang Trần đối với hư không phù văn này còn vô cùng thưởng thức.

- Tiểu hữu, hai phần ban thưởng này điêu khắc ở trên pho tượng này, ngươi tìm là có thể nhìn thấy. Nhưng mà Đan đạo túng luận, đối với tiểu hữu mà nói, khả năng không có quá nhiều trợ giúp. Hy vọng thủ đoạn luyện chế hư không phù văn có tác dụng trợ giúp nhất định đối với tiểu hữu.

Giang Trần nghe vậy cũng xem xét bốn phía, tập trung vào pho tượng kia.

Lần này ngược lại rất là thuận lợi, làm cho Giang Trần thoáng cái nhận được hai lễ vật ban thưởng. Đan đạo túng luận không ngờ lại là một kiệt tác siêu cấp, số lượng cao hơn ngàn vạn.

- Tiền bối, lý luận đan đạo của ngươi quả nhiên là vững chắc vô cùng. Xem ra Đan Phù lão nhân quả nhiên không chỉ là hư danh nói chơi.

- Ha ha, tiểu hữu, ngươi cũng đừng thổi phồng bổn tọa. Dùng trình độ của ngươi, nếu như thổi phồng bổn tọa là thổi phồng chính ngươi a.

Giang Trần vội nói:

- Không phải thổi phồng, mà là tán thưởng thật tâm.

- Được rồi, cung thứ năm ngươi đã thuận lợi thông qua. Cũng chinh phục bản tôn, cũng hy vọng hư không phù văn trong tay ngươi có thể phát dương quang đại. Thứ ta cảm thấy tự hào nhất chính là hai chuyện này.

Giang Trần lật xem lý luận luyện chế hư không phù văn, Giang Trần cũng vô cùng kinh ngạc. Hắn không thể không thừa nhận, hư không phù văn này quả thực có độ cao rất lớn.

Sau khi thu được ban thưởng, Đan Phù lão nhân giận dữ nói:

- Tiểu hữu, bây giờ ngươi đã xông qua cung thứ năm, bổn tọa phỏng đoán, cung thứ sáu ngươi tạm thời có lẽ không đi. Cho dù là có hai lần cơ hội, đúng không?

- Ta tạm thời không đi, tuy rằng có hai lần cơ hội, nhưng dùng qua một lần chỉ còn một lần, được không bù mất.

Giang Trần gật đầu, quả thực hắn không có ý định vượt cung thứ sáu.

Thứ nhất yêu cầu tu vi cảnh giới còn chưa đạt tới cấp thấp nhất.

Nguyên nhân thứ hai là cung thứ sáu này nhất định là cung khó khăn nhất, Giang Trần cảm giác nếu như mình không quyết định tốt, đến cung thứ sáu nhất định là luống cuống.

- Tiểu hữu, tiếp tục cố gắng, cuối cùng cũng có một ngày ta tin rằng ngươi có thể đạt được truyền thừa của Lưu Ly vương tháp. Những lão gia hỏa như chúng ta cũng được giải phóng triệt để.

Đây không đơn thuần là chúc phúc Giang Trần, quả thực hắn cũng quá khát vọng nhận được sự tự do.

Sau khi nhận được thời không ấn phù của cung thứ sáu, Giang Trần mang theo lời chúc của Đan Phù lão nhân dứt khoát rời khỏi Lưu Ly vương tháp, rời khỏi lục cung truyền thừa.

Cung thứ tư và cung thứ năm, độ khó rõ ràng tăng lên không ít.

Thế nhưng mà thu hoạch của Giang Trần cũng không nhỏ, Thái Cực Song Ngư kiếm, còn có bảo điểm về hư không phù văn của cung thứ năm này.


Cấp bậc của Thái Cực Song Ngư kiếm rất cao, ngày sau dùng nó đối địch, nhất định sẽ vô cùng dư dả, thoải mái.


Mà Hư không phù văn, trước khi không có luyện thành, có lẽ cảm thấy rất là buồn tẻ, nhưng nếu học hiểu, thậm chí là thông hiểu đạo lỹ, hạ bút thành văn mà nói, vậy hư không phù văn trong chiến đấu sẽ vô cùng mạnh mẽ. Quan trọng là thực dụng.


Đi ra khỏi Lưu Ly vương tháp, Giang Trần tuyên bố bế quan.


Bởi vì hắn cảm thấy, Thiên Vị lục trọng đối với mình đã vô cùng sinh động.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK