Sau khi đột phá, khí chất cả người Câu Ngọc cũng phát sinh biến hóa.
Trên mặt nàng vốn là hảo cường, giờ khắc này, trên khuôn mặt xinh đẹp, vậy mà nhiều thêm vài phần sắc thái tỉnh táo.
- Câu Ngọc bái kiến Thiếu chủ.
Thanh âm như ngọc thạch của Câu Ngọc vang lên.
- Ha ha ha, thật đáng mừng. Câu Ngọc, ngươi rốt cục đột phá Tiên cảnh, thành Truyền Kỳ mới của Đông Phương nhất tộc các ngươi rồi.
Hai mươi hai tuổi đột phá Tiên cảnh, cái này ở trong lịch sử Đông Phương nhất tộc, chỉ sợ cũng không có xuất hiện qua.
Giang Trần thủy chung chưa từng gặp mặt Đông Phương lão tổ, cũng không biết hắn rốt cuộc là Tiên cảnh mấy trọng.
Bất quá Giang Trần không có hứng thú, hắn đối với nam nhân của Đông Phương nhất tộc, căn bản không có hảo cảm gì.
Đông Phương Lộc, không quả quyết, lương bạc vô tình.
Đông Phương lão tổ, được xưng bế quan, thời điểm gia tộc của mình lâm vào khó xử, cũng không thấy hắn ra ngoài.
Cho nên, Giang Trần đối với nam nhân của Đông Phương nhất tộc, nửa điểm hảo cảm cũng không có.
Bất quá, nữ tử của Đông Phương nhất tộc, lại hoàn toàn bất đồng.
Câu Ngọc hảo cường mà trọng tình, Đông Phương Chỉ Nhược ngây thơ thiện lương.
Hôm nay, Câu Ngọc đột phá Tiên cảnh, Giang Trần vì Câu Ngọc mà cảm thấy cao hứng.
Câu Ngọc nghe Giang Trần khoa trương, trong nội tâm cũng hơi cao hứng. Nàng cố gắng như vậy, không tiếc buông vinh hoa của công chúa, đi theo Giang Trần, một mặt là vì truy cầu võ đạo, một phương diện khác, cũng là muốn ở trước mặt Giang Trần biểu hiện mình, đạt được Giang Trần tán thành.
Tuy nàng đã biết rõ, Giang Trần cùng nàng không có khả năng có tình duyên thế tục, nhưng nam tử trong nội tâm Câu Ngọc nhận định, nàng lại không oán không hối đi theo, cho dù chỉ đạt được một câu tán thành, một câu tán dương của Giang Trần, cũng không uổng cố gắng hết thảy.
- Thiếu chủ, cái gì Truyền Kỳ của Đông Phương nhất tộc, Câu Ngọc không thèm để ý. Hôm nay Câu Ngọc ta, là tùy tùng của Thiếu chủ. Tục duyên, đã như phù vân.
Giọng điệu của Câu Ngọc chăm chú, sau khi đột phá Tiên cảnh, tâm cảnh của nàng tăng lên rất nhiều.
Làm cho nàng ý thức được, Vô Thượng võ đạo, mới là truy cầu chính thức của Câu Ngọc nàng. Vì Đông Phương nhất tộc bán mạng hai mươi năm, kết quả được cái gì?
Ngay cả lão tổ của Đông Phương nhất tộc, ở thời điểm gia tộc khó xử, cũng không có hiện thân.
Nàng một nữ tử, chẳng lẽ vì cái gọi là lợi ích vương thất, vì cái gọi là vinh quang gia tộc, đi liều chết liều sống?
Nàng có thể làm, không thể làm, cũng đã làm qua.
Hiện tại, là nên cáo biệt những trần duyên thế tục kia.
Nếu như cần phải nói ở trong thế tục, nàng còn lo lắng chuyện gì, chỉ có Đông Phương Chỉ Nhược, tiểu chất nữ mà nàng từ nhỏ thương yêu kia.
Giang Trần đối với tâm sự của Câu Ngọc, ngược lại là lý giải.
Nhìn chung quanh một phen, thấy Tiết Đồng đã khôi phục như lúc ban đầu, còn có thân vệ khác, mỗi một cái đều tinh thần no đủ, trong lòng cũng hết sức hài lòng.
Đang muốn nói chuyện, thì có hạ nhân báo lại, Tề Bạch Thạch tới gặp.
Chứng kiến vẻ mặt Tề Bạch Thạch phiền muộn, Giang Trần biết rõ, Tề Bạch Thạch không có giải quyết mẹ vợ tương lai.
- Bạch Thạch, nhìn bộ dạng của ngươi như vậy, tựa hồ còn không có giải quyết mẹ vợ tương lai của ngươi a?
Tề Bạch Thạch cười khổ:
- Lão thái thái đó dầu muối không tiến, quyết tâm muốn gả nữ nhi của nàng cho một thiên tài Càn Lam Bắc Cung, chú ý cái gọi là môn đăng hộ đối.
Giang Trần sững sờ:
- Môn đăng hộ đối? Có ý tứ gì?
- Ai, lão thái thái đó ghét bỏ ta từ Đông Phương Vương Quốc đến, không xứng với Thanh Yên.
Thanh Yên, là khuê danh của Ninh trưởng lão.
- Nói như vậy, ngươi không có nói cho nàng biết, quan hệ của ta và ngươi?
- Ta nói cho Thanh Yên, nói ta và ngươi là bằng hữu. Bất quá, quan hệ bằng hữu, lão thái thái tựa hồ không nhận a.
Tề Bạch Thạch vẫn rất cẩn thận, không được Giang Trần gật đầu, không dám tiết lộ quan hệ thầy trò cùng Giang Trần.
Tuy lần trước Giang Trần để hắn đi giương oai, để hắn thỏa thích thi triển.
Hắn ngược lại là rập khuôn, thế nhưng mà không có Giang Trần tự mình cho chỗ dựa, hắn sở tác sở vi, vẫn không giải quyết được cung chủ Càn Lam Nam Cung.
- Nói như vậy, không đơn thuần là vấn đề lão thái thái phản đối, ngươi còn có tình địch?
Giang Trần cười nói.
Tề Bạch Thạch vỗ lồng ngực:
- Tình địch ta không sợ, Thanh Yên căn bản chướng mắt cái gọi là thiên tài Càn Lam Bắc Cung kia. Nàng thích là ta.
Giang Trần cũng không nghi ngờ, Tề Bạch Thạch là người thông minh, miệng lại ngọt, giải quyết Ninh trưởng lão, kia tuyệt đối không có vấn đề.
Huống chi còn có Tứ Quý Thường Thanh Đan.
- Trần thiếu, hiện tại vấn đề ở chỗ, lão thái thái đã công khai lên tiếng, muốn ở vương đô tổ chức chọn rể công khai. Thời gian định vào ngày mai. Một khi tổ chức chọn rể công khai, liền dễ dàng tạo thành cái cớ. Ta là lo lắng, nội tâm lão thái thái kia thiên hướng Càn Lam Bắc Cung, ta sẽ bị động.
- Ngày mai?
Giang Trần sững sờ.
- Nhanh như vậy?
- Đúng vậy Trần thiếu, Bạch Thạch chỉ có thể mặt dày, mời Trần thiếu trợ trận rồi.
Giang Trần cười ha ha, Kiều Bạch Thạch này xem như thủ hạ theo hắn sớm nhất, thậm chí hắn đi Càn Lam Nam Cung cũng là Giang Trần an bài.
Hôm nay, hắn và Càn Lam Nam Cung Ninh trưởng lão sinh ra tình cảm, Giang Trần không có đạo lý không thành toàn.
- Yên tâm, chuyện này, ta làm chủ cho ngươi.
Giang Trần vỗ vỗ bả vai Tề Bạch Thạch.
- Ngươi đợi ôm mỹ nhân quy a.
Giang Trần ngay cả Diệp Trọng Lâu cũng có thể định, chỉ là một cung chủ Càn Lam Nam Cung, dù là lão thái thái thời mãn kinh có chút khó chơi, nhưng Giang Trần cũng không thấy có bao nhiêu độ khó.
Sự tình hôn nhân, đơn giản chính là quyền thế địa vị, tiền tài lợi ích.
Hơn nữa Kiều Bạch Thạch cùng Ninh trưởng lão là thật tâm yêu nhau, vậy thì quá dễ xử lý.
Tiễn bước Tề Bạch Thạch, Giang phủ lại tới một người đã lâu không gặp… cốc chủ Thanh Dương Cốc Phí Huyền Phí lão đầu.
Phí lão đầu này từ lần trước sau khi Giang Trần luyện chế Ngũ Long Khai Thiên Đan, liền triệt để biến mất.
Trong lúc này, Giang Trần thông qua các loại phương thức tìm hắn, lại không có liên lạc được, Giang Trần cơ hồ hoài nghi lão đầu vô lương này lấy được đan phương Tẩy Trần Tố Tâm Đan, liền chơi mất tích.
Không nghĩ tới, Phí lão đầu biến mất mấy tháng, lại xuất hiện.
Lần này, Phí lão đầu ăn mặc trang phục chế thức, trường bào thanh hắc giao nhau, ngực thêu đồ án một gốc cây.
- Phí lão đầu, ngươi còn sống?
Giang Trần nhìn thấy Phí lão đầu, trong bụng có sợi tà hỏa bốc lên.
- Hắc hắc, Thiếu chủ bớt giận, bớt giận.
Phí lão đầu cười tí tửng, vẻ mặt không có tiết tháo, đi đến trước mặt Giang Trần, nịnh nọt nắn vai cho Giang Trần.
- Thiếu chủ a, lần này lão Phí ta có chút quá phận, bất quá Thiếu chủ phải lý giải cho lão Phí ta a. Mấy tháng này, cũng không phải ta đi chơi, mà là vì tiền đồ cá nhân phấn đấu.