Mục lục
Độc Tôn Tam Giới - Giang Trần (Tác giả Lê Thiên - Full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thế nhưng mà những gia hỏa ẩn dấu thực lực kia, rất hiển nhiên không phải loại mặt hàng như Quỷ Quật Ngũ Hữu, có chút thậm chí cường đại đến không hợp thói thường.

Người cường đại như vậy, cũng cất dấu thực lực, ván cục này nhất định là phi thường vi diệu. Ai cũng không muốn đứng ra làm chim đầu đàn.

Thấp điều vi Vương, hiển nhiên có không ít người đều thừa hành chuẩn tắc này.

Bất quá Giang Trần lại không có ý định lại sửa chữa phong cách của mình, trên mặt cố ý bày ra tư thế "lão tử rất cường, ai cũng đừng chọc ta".

Hoàng Nhi rất khéo hiểu lòng người, hôm nay nàng cùng Giang Trần một ánh mắt, một động tác rất nhỏ, liền có thể lẫn nhau tâm ý tương thông, biết rõ cách nghĩ lẫn nhau.

Thấy Giang Trần như thế, cũng biết Giang Trần là cố ý.

Ngồi xếp bằng không lâu, bên trái bỗng nhiên truyền đến một giọng nói:

- Bằng hữu, có thể nói vài lời không?

Bên tai Giang Trần khẽ động, đã biết nơi phát ra thanh âm.

Nhìn lại bên trái, chỉ thấy đến một tán tu thoạt nhìn coi như tuổi trẻ, mặt mỉm cười, ánh mắt lộ ra ý tứ cực độ khát vọng trao đổi.

Thấy Giang Trần nhìn qua hắn, người nọ lại truyền âm nói:

- Ta thề với trời, không có ác ý.

Giang Trần liếc qua đối phương, nhìn mấy lần, xác định trong ánh mắt người này không có che dấu ác ý, mới khẽ gật đầu:

- Tới đi.

Người nọ giơ hai tay, cẩn thận từng li từng tí, tựa hồ không muốn kinh động bất luận kẻ nào, thậm chí ngay cả con kiến dưới mặt đất cũng không muốn kinh động.

Từ cử động chú ý cẩn thận của người này đến xem, hắn nhất định là một tu sĩ phi thường cẩn thận.

Đi đến trong phạm vi địa bàn của Giang Trần, người nọ sợ làm cho Giang Trần hiểu lầm, giơ hai tay, trên mặt lộ ra vẻ câu thúc:

- Bằng hữu ngươi tốt, trước tự giới thiệu thoáng một phát, ta gọi Lâm Yến Vũ.

- Ân, ngồi đi.

Giang Trần nhàn nhạt gật đầu, nhìn thoáng qua tán tu trẻ tuổi, lại nói:


- Đừng một bộ lén lén lút lút, có chuyện cứ việc nói thẳng.

Lâm Yến Vũ gật đầu, vẻ mặt cười làm lành:

- Xin hỏi bằng hữu họ gì?

Giang Trần liếc nhìn Hoàng Nhi, thuận miệng nói:

- Hoàng.

- Nguyên lai là Hoàng đạo hữu.

Giang Trần nhíu mày:

- Ngươi tới chính là vì nói những lời nhảm nhí này?

Lâm Yến Vũ bề bộn cười nói:

- Không không. Lại nói tiếp có chút mạo muội, Lâm mỗ tới, là muốn Hướng đạo hữu chào hàng một ít thứ.

- Chào hàng?

Giang Trần khó hiểu, ở nơi nghiêm túc như vậy, ngươi bỗng nhiên chạy tới chào hàng, cái này có phải có chút sát phong cảnh hay không?

- Hoang Man Chi Địa, từ Thượng Cổ đến nay không có mở ra, không có nhân loại hoạt động, tất nhiên sẽ tích lũy rất nhiều chướng khí chi độc, tiểu nhân không có sở trường, nhưng mà luyện đan chi đạo, vẫn còn có chút tự tin. Tới, là hướng ngươi chào hàng một ít đan dược tị độc.

Giang Trần cùng Hoàng Nhi nhìn nhau, đều âm thầm cảm thấy buồn cười. Còn có người hướng ta chào hàng đan dược?

Lâm Yến Vũ thấy sắc mặt Giang Trần có chút không cho là đúng, bề bộn giải thích nói:

- Đạo hữu, ta là tán tu tới từ Đan Hỏa Thành, cái đan phương này, cũng là sản phẩm độc nhất vô nhị. Bởi vì Đan Hỏa Thành cạnh tranh quá lớn, ta một mực không có cơ hội xuất đầu. Lần này khó được có kỳ ngộ để chứng minh phẩm chất đan dược của ta. Đạo hữu yên tâm, ta chỉ cầu dương danh lập vạn, không cầu lợi nhuận nhiều lợi nhuận ít. Chỉ cần có thể bảo vệ vốn, bảo vệ lộ phí, vậy là đủ rồi.

Ánh mắt của Lâm Yến Vũ lộ ra một loại chân thành, thậm chí mang theo vài phần nịnh nọt.

Nhìn ra được, hắn tới đây thời gian không ngắn, kết quả chào hàng cũng không phải rất thuận lợi, nhìn má trái của hắn còn có chút ô thanh, dấu tay nhàn nhạt, hiển nhiên còn bị người tát qua.

Không biết vì cái gì, chứng kiến bộ dáng của Lâm Yến Vũ như vậy, Giang Trần bỗng nhiên sinh ra chút đồng tình.

Tán tu rễ cỏ tầng dưới chót, đừng nói cạnh tranh với Đan Hỏa Thành, coi như là tới nơi tán tu vô số, vì chào hàng mấy viên thuốc, còn phải gánh chịu phong hiểm bị đánh bị mắng.

Tuy nhiên loại người này ở trong thế giới võ đạo nhiều vô số kể, quá nhiều.

Thế nhưng mà Giang Trần chứng kiến ánh mắt của Lâm Yến Vũ, cũng động lòng trắc ẩn.

- Vậy thì mua mấy khỏa a.

Hoàng Nhi bỗng nhiên mở miệng.

- Lấy Đan dược ra nhìn xem.

Lâm Yến Vũ gặp Hoàng Nhi mở miệng, trên mặt hiện ra sợ hãi lẫn vui mừng, lại nhìn Giang Trần. Hắn biết rõ nam tu sĩ cường đại này, mới là chủ đạo.

Giang Trần gật gật đầu:

- Trước xem đan dược của ngươi một chút a.

Lâm Yến Vũ cuống quít lấy ra một bình thuốc, đổ ra hai khỏa đan dược màu xanh nhạt.

- Đan này, tên là Bát Bảo Phá Ách Đan. Chướng khí độc vật, hết thảy có thể dự phòng.

Lâm Yến Vũ nói lên đan dược của mình, vẻ mặt rất tự hào.

Giang Trần nhìn đan dược trong tay một chút.

Không thể không thừa nhận, tán tu từ Đan Hỏa Thành đi ra, hoàn toàn chính xác không tầm thường. Bát Bảo Phá Ách Đan này, bất kể là kiểu dáng, hay phẩm chất, đều có thể nói Thượng phẩm. Cơ hồ có thể đạt tới cấp độ Địa phẩm.

- Đan không tệ, ngươi định bán bao nhiêu một khỏa?

Giang Trần nhàn nhạt hỏi.

Lâm Yến Vũ vội nói:

- Chỉ cần hai mươi vạn Thánh Linh Thạch.

Đan dược như Vạn Thọ Đan, cũng có thể đập đến ngàn vạn thậm chí thêm nữa, một viên đan dược như vậy, bán hai mươi vạn, đích thật là rất tiện nghi rồi.

Giang Trần cười cười:

- Cho ta mười viên.

- Mười viên?

Lâm Yến Vũ nháy mắt.

- Ngươi muốn nhiều như vậy? Đạo hữu, loại đan dược này, không có hiệu quả điệp gia. Ngươi dùng một viên, cùng dùng năm ba viên, hiệu quả không sai biệt lắm. Kỳ thật không cần mua nhiều như vậy.

Nhìn ra được, tuy Lâm Yến Vũ rất muốn bán đan dược. Nhưng lý niệm sinh ý vẫn tương đối phúc hậu, ngược lại hướng Giang Trần nói rõ lợi hại.

Giang Trần cười cười:

- Không muốn bán? Quên đi. Ngươi đi đi.

Lâm Yến Vũ nghe vậy, vẻ mặt khổ sáp:

- Đạo hữu, ta. . . Ta đây là tiết kiệm tiền cho ngươi a.

Giang Trần đỉnh đạc nói:

- Hai mươi vạn một viên đan dược, mua một hai viên có ý gì? Hoặc là mười viên, hoặc là không mua.

Lâm Yến Vũ cười khổ không thôi, cuối cùng gật đầu nói:

- Mười viên thì mười viên, nếu đạo hữu cảm thấy mua nhiều, có thể tìm ta trả hàng.

- Nói nhảm quá đi.

Khóe miệng Giang Trần nhếch lên, ném cho đối phương một Trữ Vật Giới Chỉ.

- Đây là tiền mua đan, đừng chít chít oa oa, lấy tiền liền rời đi.

Hoàng Nhi chứng kiến tình hình như vậy, cũng biết Giang Trần là cố ý làm ra bộ dạng hung ba ba, để cho người bên cạnh cho rằng hắn là mãng phu hữu dũng vô mưu.

Lâm Yến Vũ tiếp nhận Trữ Vật Giới Chỉ, con mắt quét qua, lại phát hiện bên trong thả trọn vẹn 500 vạn Thánh Linh Thạch, thần sắc ngẩn ngơ.

Bất quá chứng kiến bộ dạng hung dữ của Giang Trần, lại nghĩ tới người ta cảnh cáo, đến bên miệng, vẫn là rầm rầm một tiếng nuốt xuống.

Ôm quyền nói:

- Đa tạ đạo hữu.


Giang Trần tùy ý phất phất tay, không nhịn được nói:


- Công bình mua bán, có cái gì phải tạ?


Lâm Yến Vũ bái, nhưng lại cải thành truyền âm nói:


- Đạo hữu cho nhiều tiền, trong nội tâm Lâm mỗ bất an, cho nên thuận tiện tặng kèm mấy tình báo, hy vọng có thể có chỗ trợ giúp cho đạo hữu.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK