Khó gặp được người có vẻ mặt ôn hòa với hắn như vậy, hơn nữa nhìn qua người này diện mạo bất phàm, ra tay hào phóng như vậy, nhìn qua giống như rất có tiền.
Hoa Minh cảm thấy, đây nhất định là cơ hội đổi vận của hắn. Cho nên hắn mới không tiếc quấn quít gắt gao đi theo Giang Trần.
Giang Trần thu mua mấy cọng Thiên địa Lăng vân chi, sau đó lại không phục trạng thái bất động, chỉ nhìn của mình.
Về phần Lam Yên cổ ngọc nóng bỏng nhất Thiên địa Lăng vân chi, hắn ít đụng vào.
Lam Yên cổ ngọc, giống như là đánh bạc vậy. Đại bộ phận thời điểm, Lam Yên cổ ngọc chỉ có giá trị cất chứa, không có giá trị thực dụng nào.
Nếu như mua được thứ có giá trị thực dụng, vậy hơn phân nửa chính là kiếm được thứ tốt thực sự.
Nhưng mà chuyện này cũng không ảnh hưởng tới sự nóng bỏng khi giao dịch Lam Yên cổ ngọc. Mỗi một quầy hàng đều có một ít võ giả cuồng nhiệt vây quanh.
Hiển nhiên, ở Lam Yên đảo vực này, Lam Yên cổ ngọc cải biến không ít vận mệnh võ giả. Có một ít võ giả thậm chí còn thông qua thu hoạch bên trong Lam Yên cổ ngọc đạp vào đỉnh phong võ đạo.
Có thể nói, Lam Yên cổ ngọc thành toàn cho một đám võ giả.
Nhưng mà Lam Yên cổ ngọc cũng làm cho rất nhiều võ giả táng gia bại sản.
Nói trắng ra chính là đem hy vọng võ đạo của vô số võ giả ký thác vào trên Lam Yên cổ ngọc. Nhưng trên thực tế, bên trong Lam Yên cổ ngọc ẩn chứa tỷ lệ truyền thừa cực nhỏ. Một phần vạn, thậm chí xác suất còn thấp hơn.
Giang Trần nhìn thấy bầu không khí cuồng nhiệt này, trong lòng lắc đầu.
Hắn cũng không thích loại bầu không khí cuồng nhiệt này, càng không thích đám võ giả đem hy vọng võ đạo ký thác vào truyền thừa có tỷ lệ cực nhỏ, hư vô mờ mịt trong Lam Yên cổ ngọc.
Lam Yên cổ ngọc này chính là đánh bạc.
Đối với đại bộ phận người mà nói, chính là lần đánh bạc không lấy lại được vốn.
Hơn nữa Giang Trần cũng hoài nghi, trên thị trường này rốt cuộc có bao nhiêu Lam Yên cổ ngọc ẩn chứa truyền thừa thượng cổ? Lam Yên bảo ngọc được xưng là bảo vật này thực sự có xác xuất xuất hiện cao như vậy sao?
Mấu chốt nhất chính là, Giang Trần cực kỳ hoài nghi, cho dù có bảo bối, chẳng lẽ không có cao nhân nhìn ra? Không có người nào nhìn qua hay sao?
Cổ ngọc có lẽ trong mắt rất nhiều võ giả, Lam Yên cổ ngọc này trước khi không luyện hóa nhất định sẽ không nhìn ra được gì.
Nhưng mà dùng tầm mắt của Giang Trần, hắn lại tin chắc rằng, nếu như có cao nhân tuyệt đối, cho dù không xem xét được trước, thế nhưng chỉ cần hơi chút cảm ứng, cũng có khả năng.
Hoa Minh kia đi theo sau lưng Giang Trần, hiếu kỳ hỏi:
- Huynh đài, xem ra huynh đài lần đầu tiên tới Lam Yên đảo vực, không muốn thử Lam Yên cổ ngọc nổi danh nhất Lam Yên đảo vực hay sao?
- Không nhìn thấy thứ phù hợp.
Giang Trần chỉ đơn giản trả lời một câu.
Hoa Minh cười nói:
- Ngươi cưỡi ngựa xem hoa như vậy. Lại nói, Lam Yên đảo vực, chơi chính là số mệnh. Ngươi không cần lo không có thứ gì xuất hiện.
Giang Trần cười nói:
- Đã không nhìn ra, thì cần gì phải tiêu tiền uổng phí như vậy?
- Tiêu tiền uổng phí sao? Vạn nhất thì sao? Vạn nhất thực sự có chỗ tốt thì sao? Đây chính là thu hoạch ngàn lần vạn lần cũng không mua được a.
Giang Trần cười cười:
- Phát tài sao? Đây là nguyên nhân mà mọi người cuồng nhiệt như vậy sao?
- Lam Yên đảo vực này thịnh hành nhất là thứ này. Huynh đài, nếu như huynh đài ngây ngốc ở Lam Yên đảo vực một đoạn thời gian ngắn, mặc kệ đi tới chỗ nào, chơi Lam Yên cổ ngọc đều là mốt a.
Tự nhiên Giang Trần không phải là người dễ bị đả động như vậy, hắn chỉ dạo chơi, đi qua đi lại, mỗi một lần khi đi ngang qua quầy hàng, hắn đều quét mắt nhìn vài lần.
Nhưng mà hắn vẫn không có ra tay.
Tuy rằng tâm tư Hoa Minh khó nhịn, cảm thấy mình anh hùng không có đất dụng võ. Thế nhưng tiền người ta đã cầm trong tay, hắn cũng không có khả năng yêu cầu người ta phải thêm tiền boa.
Cứ như vậy đi một đừng, trọn vẹn đi dạo hai thời thần, ngay khi Hoa Minh sắp buông tha, Giang Trần bỗng nhiên đứng trước cửa ra vào của một cửa hàng, dừng bước lại.
Cửa hàng này rõ ràng quy mô khá lớn, hơn nữa tu sĩ bên trogn này cũng rất nhiều.
- Vào xem.
Giang Trần nói xong, đi vào trong cửa hàng kia.
Hoa Minh nhìn thấy Giang Trần đi vào trong cửa hàng, lại có chút gấp gáp. Hắn ở trong Hoàng Oanh cốc này hiểu rõ như lòng bàn tay, chỉ là cũng chỉ là đối với những cửa hàng vỉa hè kia mà thôi.
Loại cửa hàng lớn như vậy bình thường sau lưng đều có thế lực. Hoa Minh hắn mặc dù có ba tấc lưỡi nở hoa sen, thế nhưng cũng không dám ép giá lung tung trong cửa hàng ta. Nếu không bị thế lực bản thể nhìn chằm chằm vào, Hoa Minh hắn cũng không chịu nổi.
Mà cửa hàng vỉa hè hơn phân nửa là tán tu, tạm thời xuất hiện, không có căn cơ ở bản địa, Hoa Minh dám can đảm giết người.
Quả nhiên Hoa Minh kia vừa mới tiến vào đã bị tiểu nhị bên trong không khách khí ngăn lại:
- Tiểu tử, ngươi tới làm gì? Một tiểu khất cái như ngươi cũng có thể đi vào hay sao? Nhìn bộ dáng người không ra người, quỷ không ra quỷ như ngươi còn không sợ làm khách quý hoảng sợ hay sao?
Hoa Minh này nhìn qua quả thực khiến cho người ta không thích chút nào.
Hoa Minh vội vàng la lên:
- Không thấy ta mang khách quý tới tiệm các ngươi sao? Vị khách quý kia là đại nhân vật có lai lịch lớn, chẳng lẽ các ngươi cũng muốn đuổi ra ngoài?
Tên tiểu nhị kia khẽ giật mình, nhìn qua cách ăn mặc của Giang Trần, tuy rằng không nhìn ra trò trống gì, thế nhưng người ta ngọc thụ lâm phong, phong độ nhẹ nhàng, khí độ dường như quả thực bất phàm.
Trong lúc nhất thời tiểu nhị kia cũng không quyết định được.
Giang Trần mỉm cười:
- Hắn là tùy tùng ta tạm thời thuê, để hắn vào đi.
Hoa Minh nghe vậy trên mặt nở nụ cười đắc ý:
- Có nghe không? Khách quý lên tiếng rồi. Trừ phi các ngươi muốn đem khách quý đuổi ra ngoài, bằng không thì mau tránh ra cho bổn công tử vào.
Tên tiểu nhị và chưởng quỹ phía sau nhìn nhau, nhìn thấy chưởng quỹ không nói gì thêm, hắn đành thở phì phò cho Hoa Minh đi vào.
Hắn cảnh cáo:
- Ngươi nên thành thật một chút, không nên quấy rối, không nên đụng phải những khách quý khác.
Hoa Minh cười hắc hắc:
- Hiện tại ta là người làm thuê cho người ta a, phụ trách với cố chủ. Những người khác ta cũng lười quản tới.
Giang Trần không để ý tới Hoa Minh mà cúi đầu, bắt đầu đi dạo trong cửa hàng. Cửa hàng này khi Giang Trần đi ngang qua, đạo phong ấn trong thần thức xuất hiện một tia chấn động.
Đạo dây chuyền phong ấn trong thần thức hắn hiện tại đã trở thành còi báo động, chỉ cần trong đạo phong ấn này xuất hiện chấn động, hơn phân nửa là có chuyện xảy ra.
Đây cũng là nguyên nhân vì sao Giang Trần muốn đi vào một chút.
Hắn cảm thấy, nếu như Lam Yên cổ ngọc của Lam Yên đảo vực này có cơ hội thay đổi vận mệnh, vậy nơi này quả thực có thứ rò rỉ có thể nhặt được.