Mục lục
Vạn cổ đệ nhất kiếm - Trần Mộc (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trần Mộc lắc đầu cười nói: "Trong giang hồ chỗ nào mà không có đao kiếm? Có dăm ba kẻ thù là chuyện bình thường, đâu có gì phải ngạc nhiên!"

Hai người bình tĩnh nói đùa với nhau, tựa như hoàn toàn không để ý đến đệ tử của Linh Khư Điện.

Tiêu Tuyền thấy vậy thì càng tức giận hơn, ánh mắt hung ác nhìn chằm chằm Trần Mộc, sau đó liếc nhìn Quý Chung bên cạnh. Thân là thiên tài hàng đầu của Trung Thổ Thần Châu, hắn ta hiển nhiên không còn xa lạ gì với Quý Chung.

Trong một gia tộc võ đạo như nhà họ Quý có vô số thiên tài. Tuy nhiên, ngay cả những nhân vật mạnh như Quý Minh Hiên đều bị Quý Chung trước mặt áp chế đến không thể ngẩng đầu lên, vì vậy Tiêu Tuyền rất sợ Quý Chung.

"Quý đại thiếu gia, đây là chuyện riêng giữa Linh Khư Điện bọn ta và tên nhóc này, hy vọng đại thiếu gia không can thiệp!" Tiêu Tuyền chắp tay nói.

Quý Chung cười nhạo: "Ngươi cho rằng ngươi là ai mà dám bảo ta phải thế này thế kia, cho dù sư phụ có ở đây thì cũng sẽ phải khách khí với ta đấy!"

Sắc mặt Tiêu Tuyền có chút khó coi, bị Quý Chung giễu cợt nhưng cũng không dám phản bác.

Bởi vì tên tuổi của nhà họ Quý rất nổi tiếng, là một gia tộc võ đạo đã có nguồn gốc từ Trung Thổ Thần Châu hàng nghìn năm, cho dù Linh Khư Điện có hùng mạnh đến đâu cũng không thể so sánh với họ được.

"Hừ, đồ nhát gan!" Thấy Tiêu Tuyền bị mình chỉ mặt mà mắng, ngay cả đánh rắm cũng không dám, Quý Chung chỉ cười nhạo một tiếng.

Cũng không thèm để ý đến những kẻ tầm thường như vậy.

Hắn ta quay sang nhìn Trần Mộc rồi nói: "Kẻ thù của ngươi thì ngươi tự giải quyết đi, đánh xong chúng ta sẽ nói chuyện tiếp!"

Nói rồi, hắn ta lùi về phía bờ của biển dung nham, khoanh tay lại, như thể đang chuẩn bị xem một màn kịch hay.

Phương Thanh Điệp hơi giật mình, sau đó đôi mắt đẹp trở nên nghiêm túc, khẽ bước về phía trước, hiển nhiên là muốn tham gia trận chiến. Tuy nhiên, Trần Mộc lại giơ tay lên để ngăn nàng ta lại.

Trần Mộc nhìn về phía người của Linh Khư Điện, sau khi phát hiện Phùng Tiên Khâu không có ở đây, hắn ngạc nhiên hỏi: "Sư phụ của các ngươi không tới sao?"

"Hừ, ngươi muốn cầu xin sư phụ bọn ta sao? Ta nói cho ngươi biết, ngươi không có cơ hội đâu, hôm nay ngươi sẽ phải chết!" Tiêu Tuyền lạnh lùng mỉm cười.

Trần Mộc lắc đầu, tỏ vẻ bình thản.

"Không, ngươi hiểu lầm ý của ta rồi!"

"Ý của ta là, không có sư phụ ở đây, sao các ngươi lại có can đảm tới đánh nhau với ta?"

Nghe vậy, khóe miệng Phùng Giai Giai hiện lên một nụ cười mỉa mai. Nàng ta có thể cảm nhận được rằng cảnh giới của Trần Mộc cho đến bây giờ vẫn còn ở cấp tầng một của Vạn Pháp Cảnh.

"Đúng là ngông cuồng, không cần sư phụ của ta ra tay, chỉ cần mấy người bọn ta cũng đủ để giẫm nát ngươi dưới chân rồi!" Phùng Giai Giai lạnh lùng quát lên.

"Sư muội, không cần phí lời với nữa, cứ giết hắn rồi lấy hết tất cả đồ trên người hắn là xong!" Tiêu Tuyền cũng đáp lại.

Sau đó, không lãng phí thêm thời gian nữa, linh lực của hắn ta bùng nổ, cơ thể lao thẳng lên trời.

Năm thành viên còn lại của Linh Khư Điện cũng bay lên trời, khi sức mạnh linh lực trong cơ thể được giải phóng, họ đồng loạt bao vây lấy Trần Mộc.

Sáu người đồng thời tung cú đấm, hư không rung chuyển, áp lực linh lực chồng chất đè bẹp khoảng không trước mặt, nhắm về phía Trần Mộc.

Đối mặt với cơn sóng linh lực điên cuồng này, Trần Mộc vẫn bình tĩnh tiến lên một bước. Cửu U Kiếm Vực bùng nổ, dòng lửa vô tận cuồn cuộn nổi lên, tàn nhẫn quét sạch những làn sóng linh lực kia.

"Kiếm vực mạnh quá!" Một đệ tử của Linh Khư Điện kinh ngạc nói.

Một đệ tử khác của Linh Khư Điện hung hăng cười nhạo: "Hừ, cho dù là Kiếm Hoàng thì cũng có sao? Hắn ta chỉ là một tên nhãi Vạn Pháp Cảnh tầng một. Ta không tin mấy người chúng ta lại không giết được hắn!"

Tuy nhiên, ngay khi hắn ta vừa dứt lời, khoảng không trên bầu trời đột nhiên vặn vẹo, một âm thanh xé gió sắc bén vang lên. Khoảnh khắc tiếp theo, một ma kiếm cổ xưa mang theo khí tức hung ác vô tận, đã giống như một bóng ma đã bắn ra từ phía sau lưng hắn ta.

Dưới sát khí hung hãn, thanh kiếm nhanh như chớp, đệ tử của Linh Khư Điện thậm chí còn chưa kịp phản ứng thì lưỡi kiếm đã sượt qua cổ hắn ta rồi.

Một cái đầu đầy máu không báo trước rơi xuống, máu phun ra như suối.

"Liễu sư đệ!" Nhìn thấy cảnh tượng này, tất cả mọi người có mặt đều chấn động, thậm chí ngay cả cơ hội chuẩn bị cũng không có.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK