Mục lục
Vạn cổ đệ nhất kiếm - Trần Mộc (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ầm.

Một đợt khí cuồn cuộn như biển rộng sóng lớn, điên cuồng bao phủ, đóa hoa sen hắc ám và vị vô tướng pháp thân va chạm cực mạnh, ngay chỗ va chạm đó, một luồng linh lực kinh người như bão táp quét ngang khắp đất trời.

Nơi đó, từng toà võ đài liên tiếp nổ tung, cách mặt đất cao hơn trăm trượng cũng rung lên kịch liệt, từng vết nứt tựa vực sâu nhanh chóng lan tràn.

Vị trưởng lão mặc áo bào tro đã sớm chuẩn bị, ông ta lập tức thiết lập một bức tường ánh sáng linh lực trên quảng trường, nhưng mà bức tường ánh sáng linh lực này cũng khó lòng chịu nổi sự tấn công của dư âm, liên tục vang lên tiếng kèn kẹt nặng nề, giống như thể bất cứ lúc nào cũng có thể nổ tung.

Vị trưởng lão mặc áo bào tro toát lên vẻ kinh ngạc, ông ta vội vã ngẩng đầu lên, ánh mắt chấn động nhìn về phía bầu trời.

Cuộc chiến giữa hai người này đã vượt ra ngoài sức tưởng tượng của ông ta.

Lúc này đây, đôi mắt của tất cả mọi người đang có mặt đều trợn ngược, trong ánh mắt mang theo vẻ khó tin, nhìn chằm chặp vào hai người tử chiến trên bầu trời.

Xì xì.

Đóa hoa sen hắc ám nở ra, mỗi cánh hoa giống như một tia chớp kinh người từ viễn cổ, nặng tựa vạn cân, dưới ánh kiếm đó, nó điên cuồng tấn công về phía Trần Mộc.

Mà cây kiếm trước mắt Trần Mộc cũng như ma kiếm thời Thái cổ, từng luồng huyết sát quang văn sáng bừng lên, vị vô tướng pháp thân phía sau cũng vang lên tiếng gầm gừ dữ tợn, lửa lưu hồn cuồn cuộn nóng bừng đang điên cuồng chống đỡ!

Sấm chớp và ngọn lửa va chạm với nhau, kiếm ý xung kích với kiếm ý!

Linh lực tự thân của hai người đã được thôi thúc đến cực hạn!

Vô số ánh mắt nhức mỏi đang cố gắng nhìn chằm chằm về đó, hai người họ đang va chạm vô cùng mãnh liệt, không biết có phải do ảo giác hay không, ở nơi đó, sấm chớp và ánh lửa phát ra từng luồng sóng năng lượng như bóp méo cả không gian.

"Trời sinh ta đã có được vận đại khí, ngàn vạn thiên tài trên khắp thế gian cũng chỉ là đá kê chân cho ta mà thôi!"

"Ta vừa là tầng ba của cảnh giới Thần Tàng, lại là kiếm đạo tông sư, chỉ với tầng bốn của cảnh giới Thông Thiên như ngươi thì lấy cái gì ra đấu với ta đây!"

Liễu Mộ Thiên tức giận hét to, hắc kiếm trong tay hắn chợt run lên, tiếng kiếm reo động trời vang lên, kiếm ý phóng thích ra toàn bộ không cách nào tả nổi, không gian phía sau bị xé rách điên cuồng, thương lôi vô tận cũng dâng trào hết mức, truyền vào trong luồng kiếm quang đó.

Trong khoảnh khắc này, từ một đóa hoa sen màu đen lớn bằng lòng bằng tay, nó càng ngày càng bành trường, to tới hơn mười trượng, thương lôi hắc ám như hồng thủy ập xuống thêm lần nữa.

Ầm.

Cơ thể của Trần Mộc chợt rơi xuống phía dưới khoảng trăm mét, dưới sự tàn phá của lôi đình, hắn cũng bị da tróc thịt bong, máu tươi chảy ròng.

Thấy thế, trong lòng Hàn Giang Tuyết thất kinh, ánh mắt nàng ấy nặng nề lo lắng, không chút do dự, linh lực quanh thân nàng bùng nổ, khí tức của cảnh giới Vạn Pháp cảnh tăng lên tới cực hạn.

Trông giống như bất cứ lúc nào cũng chuẩn bị lên trên đó cứu người.

"Hàn Giang Tuyết, cô đang làm cái gì vậy hả? Đây là trận quyết chiến cuối cùng, nếu cô dám ra tay, hôm nay chắc chắn ta sẽ chém giết cô!"

Ngay lúc Hàn Giang Tuyết phóng thích linh lực, Thiên điện chủ ở ngay bên cạnh cũng thình lình đứng dậy, linh lực bạo phát, ánh mắt hắn ta lạnh lùng nhìn về phía Hàn Giang Tuyết, nói thẳng.

"Chém giết ta sao? Ngươi có thực lực đó à?" Hàn Giang Tuyết cười khẩy.

"Cô cứ thử xem!" Thiên điện chủ híp mắt.

Hai người trừng mắt nhìn nhau, trong ánh mắt đối phương là sát ý lạnh lùng.

Xa xa, Trình Vũ Hiên và Hạ Chỉ Lan cũng lo lắng đến mức đổ mồ hôi, bàn tay siết chặt.

Ầm.

Đúng lúc này, quanh người Trần Mộc bỗng dưng chấn động thêm lần nữa, hư không phía sau lưng hắn vỗ đã vỡ tan tành, bỗng nhiên có một luồng sóng cổ xưa bỗng phát ra.

"Đây là?"

Tất cả mọi người khẽ run lên, dần dần, bọn họ như đang phát hiện ra một việc khó mà tưởng tượng nổi, đôi đồng tử mở to hết cỡ.

Trên bầu trời từ từ bay xuống một lớp hoa tuyết trắng xóa, bông tuyết này không giống tuyết bình thường mà lại giống mưa đá hơn!

Lúc mới rơi xuống đất, ngay khi vừa tiếp xúc, mặt đất đã bị che phủ ngay lập tức bởi một lớp băng rất dày!

Lạnh.

Lạnh đến tận xương tủy.

Sức mạnh đó hoàn toàn trái ngược với Lưu Hồn Chân Hỏa.

Hơn nữa, băng tuyết màu trắng khác hẳn với ngọn lửa nóng bỏng của Lưu Hồn Chân Hỏa, ngay khi bùng nổ, dưới lớp băng bao phủ này, tất cả linh lực đều bị đông cứng lại thành băng.

"Song Trọng Kiếm Ý?"

"Sao có thể có chuyện đó được chứ!"

Trên đài cao, cho dù là Đông Phương Dịch hay Tông chủ, bọn họ đều bất giác đứng dậy, vẻ mặt kinh hoàng đến mức không thể thốt nên lời.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK