Mục lục
Vạn cổ đệ nhất kiếm - Trần Mộc (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thấy thế, Hạ Chỉ Lan vội vàng hái đóa Thất Sắc Hỏa Linh Liên kia xuống, gương mặt không giấu vẻ vui mừng, đưa nó cho Trần Mộc: "Này!"

Trần Mộc có phần hơi kinh ngạc, hắn khẽ cười một tiếng, lắc đầu nói: "Cô cứ giữ lại đi, tạm thời ta không cần dùng đến đóa Thất Sắc Hỏa Linh Liên này!"

"Được rồi!" Nghe vậy, Hạ Chỉ Lan cũng không từ chối nữa, nàng ấy vui vẻ tự mình cất đi, dù sao đóa Thất Sắc Hỏa Linh Liên cũng có thể giúp nàng nâng cao thực lực lên không ít!

Còn về Hàn Giang Tuyết và Trình Vũ Hiên, hai người vẫn đang chăm chú nhìn về phía vết nứt không gian trên trời cao, bọn họ có thể cảm nhận được, từ khi khe hở không gian kia xuất hiện, không khí bao trùm nơi ngọn núi Thiên Khôi đều hoàn toàn thay đổi.

"Không ngờ di tích của Thương Long tông xuất thế lại gây ra một trận chiến lớn đến như vậy, ta đã đánh giá thấp nó rồi!" Hàn Giang Tuyết nặng nề nói.

Có vết nứt không gian này dẫn đường, chỉ sợ có nhiều người sẽ tiến vào di tích của Thương Long tông này hơn, nếu cứ như vậy, cạnh tranh sẽ càng ngày càng lớn!

"Chúng ta đi thôi, đừng lãng phí thời gian nữa!" Trần Mộc trầm giọng nói.

"Được!" Mấy người Hàn Giang Tuyết gật gù.

Ngay sau đó, mọi người cũng không chần chừ nữa, họ phóng thích toàn bộ linh lực, tăng tốc lao về phía vết nứt không gian bên dưới ngọn núi xanh trùng điệp kia.

. . .

Cả chặng đường sau đó, đúng là mấy người bọn họ không gặp phải phiền phức gì quá lớn, cho dù thỉnh thoảng có một vài yêu thú chạy đến ngăn cản, bọn nó cũng bị mấy người Trần Mộc giải quyết rất nhanh, có một cường giả ở cảnh giới Vạn Pháp như Hàn Giang Tuyết ở đây, mấy yêu thú này cũng không phải là vấn đề gì lớn.

Khoảng đến lúc chạng vạng, rốt cuộc mấy người Trần Mộc cũng đã tới nơi sâu nhất ở ngọn núi Thiên Khôi.

Từ nơi này ngẩng đầu lên là có thể nhìn thấy rõ ràng vết nứt hơn trăm trượng ngay ở trên bầu trời, nó sừng sững trên đỉnh đầu của bọn họ như vậy, đến nơi này rồi, họ mới cảm nhận được rõ ràng luồng năng lượng cổ xưa từ trong đó tỏa ra.

"Ngày đó cả tòa tông môn của Thương Long tông biến mất khỏi địa giới Nam Châu chỉ trong một đêm, rất nhiều người đã đi tìm di hài của chúng đệ tử, có người lại để ý đến truyền thừa của tông môn, nhưng họ lại không sao tìm được, không ngờ tòa tông môn này lại bị giấu vào trong hư không!" Đôi mắt xinh đẹp của Hàn Giang Tuyết nhìn chăm chú vào khe hở không gian trên đỉnh đầu, kinh ngạc nói.

Cũng khó trách tất cả mọi người đều không tìm được di tích của Thương Long tông.

Bị giấu vào trong hư không như thế này, làm sao bọn họ tìm thấy được!

Nhưng mà, trong lòng bọn họ cũng cảm thấy chấn động trước gốc gác của Thương Long tông, phải biết, chỉ có Cường giả cao nhất trong thiên địa mới có thể phá vỡ hư không như thế này.

Hơn nữa họ còn giấu cả tòa tông môn vào hư không thì cần tới năng lực kinh khủng đến mức nào kia chứ.

Trần Mộc khẽ lắc đầu, nói: "Bọn họ không phá vỡ hư không mà dùng rất nhiều tài nguyên đặc thù để đưa tông môn xâm nhập qua ranh giới không gian mà thôi, vì thế chắc chắn tông môn này không thể mãi mãi ẩn giấu trong hư không, chỉ cần năng lượng đặc thù trong đó tiêu hao hết, tông môn tự nhiên sẽ bị ép ra ngoài!"

Đương nhiên, hành động này cũng không phải một thế lực bình thường là có thể làm được!

Nhưng mà một cổ tông ngàn năm thì chắc chắn sẽ có nhiều người bản lĩnh!

Lúc này, Trình Vũ Hiên và Hạ Chỉ Lan đều nhìn về phía phụ cận của ngọn núi, quanh đây là núi đồi bao phủ, bóng người đen tối đó ẩn nấp ở một nơi xa hơn, còn có cả rất nhiều võ giả đang không ngừng chạy về phía bên này, thế trận vô cùng đồ sộ.

"Sao lại có nhiều người tới thế chứ!"

Trình Vũ Hiên không nhịn được lẩm bẩm, với tình hình hiện tại, chỉ sợ ít nhất cũng phải có hàng chục ngàn võ giả đang chạy đến, những võ giả này đi theo từng nhóm lớn, chắc hẳn là các thế lực lớn nhỏ ở khắp nơi.

Ánh mắt Trần Mộc cũng nhìn qua, lúc nhìn thấy đoàn người cuồn cuộn đó, sắc mặt của hắn vẫn như thường, nhưng khi ánh mắt của hắn của hắn chạm phải một nhóm ít người, hắn đột nhiên ngừng lại, híp mắt.

Đội nhóm đó chỉ có năm người, thân thể không cao lớn lắm, nhưng trên người đều mặc áo bào đen thùng thình, che hoàn toàn cơ thể, trên cơ thể họ còn toát ra những gợn sóng âm trầm, khiến cho người ta không rét mà run.

"Những người kia là ai vậy?" Trình Vũ Hiên cũng chú ý tới mấy người mặc áo màu đen đó, trong đôi mắt nàng thoáng nặng nề. Cho dù ở khoảng cách khá xa, nhưng cảm giác nguy hiểm đó vẫn vô cùng mãnh liệt!

"Không biết nữa, nhưng họ ăn mặc kín như vậy, có thể là do dị ứng với ánh nắng mặt trời?" Trần Mộc bĩu môi nói.

"Cái miệng của ngươi độc thật đấy!" Trình Vũ Hiên tức giận trợn mắt nhìn về phía Trần Mộc!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK