Mục lục
Vạn cổ đệ nhất kiếm - Trần Mộc (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Lui ra cho bổn toạ!”

Thái Cổ Ma Kiếm cuồng bạo mang theo khí hung thần đứng giữa trong khu mộ, hiện tại không khí bỗng trở nên tĩnh lặng.

“Đây là...”, nhìn thấy thanh kiếm quen thuộc, Phương Thanh Điệp và Vạn Lam nôn nao, tiếp theo là biểu cảm mừng như điên.

“Là Trần Mộc, hắn còn chưa chết!”, Vạn Lam la lên, có chút kích động.

“Tên tạp chủng kia!”, Quỷ Hùng và Diêm Quân biến sắc, tiếp theo cắn răng, ánh mắt trở nên dữ tợn.

Chỉ có Từ Thương Lâm là dùng con ngươi phủ sương mù đen nhìn chằm chằm thanh kiếm kia, chẳng biết vì sao, hắn ta lại có cảm giác quen thuộc năm xưa.

Bất chợt, hắn ta ngẩng phắt lên, một bóng dáng thiếu niên mặc áo xanh lam từ trên trời giáng xuống, linh lực bàng bạc quanh thân không ngừng phóng ra ngoài.

Từng gợn sóng lan ra thoáng chốc đã tăng tới Vạn Pháp tầng năm.

“Điều này sao có thể?”

“Người này tăng một phát nhảy qua cả một cảnh giới lớn?”

Quỷ Hùng và Diêm Quân cắn răng, trong mắt là sự không thể tin.

Nên biết là Trần Mộc trước đó chỉ mới xấp xỉ Thần Tàng tầng năm, mới không gặp bao lâu mà đã tăng hơn một cảnh giới lớn.

Bên cạnh Trần Mộc, một cô gái mặc váy xanh đi theo tới, có điều so với trước đó thì hơi thở lúc này có chút yếu ớt, gương mặt xinh đẹp tái nhợt.

“Ta nghĩ ngươi có linh lực bổ trợ thì sẽ đạt tới Bất Diệt, không ngờ chỉ mới là Vạn Pháp tầng năm?”, cô gái váy xanh nhíu mày, bất mãn nói.

Truyền hết linh lực trong thần thể của Hoang Vu Thần cho Trần Mộc, theo dự đoán thì dù không tới Bất Diệt, ít nhất cũng phải là Vạn Pháp đỉnh.

Nhưng nào ngờ linh hải Trần Mộc lại như cái động không đáy, dù linh lực truyền vào cỡ nào thì đều không thể đầy nổi.

Sau khi nhận được sức mạnh của Hoang Vô Thần, Trần Mộc mới đột phá được tới Vạn Pháp tầng năm mà thôi.

Chừng đó quá thấp so với nàng ta dự đoán.

Trần Mộc cười mỉa: “Vạn Pháp tầng năm là đủ, tiêu diệt thi ma, nhiêu đó dư dả!”

Công pháp mà hắn tu luyện thì linh hải gấp ba võ giả khác, cảnh giới bị thấp hơn dự đoán cũng nằm trong dự đoán của Trần Mộc.

Bốp!

Trần Mộc đáp xuống, nhấc mắt nhìn.

“Kế tiếp ta sẽ là đối thủ của ngươi!”

“Trong 10 chiêu, ngươi không chết, ta tự sát!”

Trần Mộc cong môi cười.

Dùng giọng điều bình thản nói ra câu ngông cuồng.

Không khí cứng đờ.

Nhiệt độ giảm xuống nhanh chóng.

Dù là các tuyển thủ hay Phương Thanh Điệp, Vạn Lam thì đều cứng đờ.

“Ngươi...”, Phương Thanh Điệp há hốc, mắt đẹp trừng to.

Vạn Lam nhíu mày: “Chẳng lẽ Trần Mộc đã ngu người rồi?”

Ngày thường, Vạn Lam cảm thấy tuy Trần Mộc không coi ai ra gì nhưng đối thủ đều là người cùng thế hệ.

Nhưng trước mắt, người này không cùng thế hệ, đó là lão quái vật đã sống hơn năm nghìn năm.

Quỷ Hùng và Diêm Quân đều nao nao, tiếp theo, không có gì bất ngờ, hai kẻ này cười phá lên.

“10 chiêu? Ranh con, ngươi đang trêu khỉ đấy à?”

“Ngươi biết mình phải đối mặt với ai không? đây chính là lão tổ đầu tiên của Thiên Ma Cung chúng ta!”

“Nhóc con, ngươi có thể sống sót sau một chiêu thì nên về thắp nhang cảm ơn ông bà rồi!”


Từ Thương Lâm cũng tỉnh táo lại, hờ hững người thiếu niên tràn đầy linh lực trước mặt, nhất là gợn sóng quen thuộc làm hắn ta phải nhìn kỹ vài lần.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK