Mục lục
Vạn cổ đệ nhất kiếm - Trần Mộc (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hắn ta không hề có hứng thú với việc này, hơn nữa, mặc dù hắn ta và Long Đằng Hải cùng là đệ tử trong Thiên Điện nhưng giữa hai người họ không có tình bạn nào cả, ngược lại còn từng âm thầm tranh đấu không biết bao lần để tranh giành nguồn tài nguyên tu luyện.

Trả thù cho hắn ta sao? Khà khà, đúng là nực cười.

Nhưng Liễu Mộ Thiên cũng nheo mắt lại, đôi mắt đen nhìn xa xăm thoáng hiện vẻ lạnh lùng.

Thay vì chiến đấu để báo thù cho Long Đằng Hải thì hắn ta lại muốn giẫm đạp hết đám đệ tử đang reo hò rầm rộ kia, đến lúc đó không biết đám người Linh Điện sẽ có biểu cảm thú vị ra sao, điều này mới là điều hắn cảm thấy hứng thú.

Trần Mộc quay về lại Linh Điện, Trình Vũ Hiên lao đến cười với hắn, cảm kích nói: "Nhóc này, tuổi nhỏ mà cũng thủ đoạn gớm đấy!"

"Sư tỷ, người đang trách ta sao?", Trần Mộc nhếch mép cười đáp.

Trình Vũ Hiên lắc đầu, ánh mắt thoáng hiện vẻ ngưỡng mộ, cười nói tiếp: "Ta đang muốn nói ngươi ra đòn chí mạng hay, cũng có lúc nếu không có thủ đoạn ghê gớm thì sẽ dễ bị người khác ăn tươi nuốt sống!"

Trần Mộc mỉm cười, cố tình chắp tay: "Sư tỷ dạy chí phải, nhưng về khoản "ăn tươi nuốt sống" này thì người mới có nhiều kinh nghiệm, đệ tử ta xin lĩnh hội!"

"Ngươi... chẳng thấy khi nào nghiêm túc được cả!"

Trình Vũ Hiên bị chọc cho bật cười, liếc mắt trừng hắn một cái, rõ ràng là nàng ta đang nói chuyện đấu tranh sinh tử, vậy mà Trần Mộc lại lái sang chủ đề gì vậy?

Nàng ta phát hiện thấy hắn rất hay có kiểu đánh lái chủ đề theo hướng khác!

"Đây là trận đấu cuối cùng rồi, ngươi còn trụ nổi nữa không?", Trình Vũ Hiên hơi nhướn mày nhìn về phía Trần Mộc, gương mặt nàng ta ban nãy còn cười nói tít mít, giờ đã trở nên nghiêm nghị lạ thường.

Mặc dù ngoài mặt Trần Mộc tỏ vẻ ung dung, nhưng thực chất Trình Vũ Hiên cũng biết rõ trong trận đấu với Long Đằng Hải khi nãy, Trần Mộc đã chịu rất nhiều chấn thương.

"Tạm thời không chết được ngay đâu!", Trần Mộc cười nói.

Trình Vũ Hiên im lặng liếc hắn một cái rồi nói: "Này, ta đang nghiêm túc với ngươi đấy, Long Đằng Hải và Liễu Mộ Thiên không phải mạnh như nhau đâu, đừng có coi thường hắn ta!"

“Mặc dù nói hai người họ đều là kẻ mạnh cấp tầng thứ ba của cảnh giới Thần Tàng, nhưng ta nghe nói là trong Thiên Điện, Liễu Mộ Thiên và Long Đằng Hải đã từng tranh đấu vài trận, nhưng lần nào cũng là Liễu Mộ Thiên giành phần thắng, Long Đằng Hải dẫu thủ đoạn nhiều vô kể nhưng chưa từng thắng được hắn ta lần nào cả".

"Ừm!", Trần Mộc gật đầu, gương mặt không hề có vẻ ngạc nhiên, chỉ điềm tĩnh nói: "Long Đằng Hải đương nhiên là không đánh nổi Liễu Mộ Thiên rồi, ngay cả khi Liễu Mộ Thiên có nhường hắn ta ba chiêu thì Long Đằng Hải vẫn sẽ thua mà thôi, điều này chẳng có gì đáng ngạc nhiên cả!"

Trình Vũ Hiên thoáng có vẻ không tin: "Sao lại nói vậy?"

Trần Mộc đánh mắt nhìn xuyên qua đám người về phía Liễu Mộ Thiên của Thiên Điện với ánh mắt vô cùng lạnh lùng.

"Rất đơn giản, đó là vì hắn ta là một bậc thầy Kiếm đạo! Người như Long Đằng Hải chắc chắn sẽ không đánh nổi bậc thầy Kiếm đạo của cảnh giới cùng cấp!", Trần Mộc đáp.

Dường như Liễu Mộ Thiên cảm nhận được ánh mắt lạnh lùng của Trần Mộc, ánh mắt lạnh lùng của hắn ta cũng dồn về phía Trần Mộc, ánh mắt hai người va vào nhau, và rồi Liễu Mộ Thiên nhếch mép cười lạnh lùng.

Bậc thầy Kiếm đạo đối đầu với bậc thầy Kiếm đạo, trận đấu này chắc hẳn sẽ ngoạn mục hơn cả trận đấu với Long Đằng Hải.

"Sao lại thế chứ? Trước đây Liễu Mộ Thiên chưa từng động tới kiếm thuật, à không, hắn ta còn chưa từng dùng qua, vẫn luôn đấu tay không, vậy thì sao hắn ta có thể là một bậc thầy Kiếm đạo được chứ?", Trình Vũ Hiên mở to hai mắt, ngỡ ngàng khó tin.

Trình Vũ Hiên vẫn luôn theo dõi các trận đấu của Liễu Mộ Thiên, hơn nữa, Hạ Chỉ Lan cũng từng chiến đấu với hắn ta, nhưng đối phương dường như chưa từng dùng kiếm, vậy nên tin này khiến nàng ta vô cùng phấn khích.

Là một bậc thầy Kiếm đạo, vậy mà trong cuộc thi đình quan trọng như này lại chưa từng dùng đến kiếm, sao lại thế chứ?

"Sở dĩ hắn ta không dùng kiếm trong cuộc thi đình là vì đối thủ mà hắn ta gặp đều không có tư cách để hắn phải đụng đến kiếm!", Trần Mộc đáp.

"Vậy sao ngươi lại biết hắn là bậc thầy Kiếm đạo chứ?", Trình Vũ Hiên thắc mắc hỏi.

Nếu đối phương chưa từng dùng kiếm thì rõ ràng là không muốn người khác biết rõ lai lịch, vậy mà Trần Mộc lại biết rõ về hắn ta như vậy!

"Một khi người cầm kiếm hiểu được ý niệm cảnh giới thuộc về chính mình, cho dù không dùng kiếm thì vẫn sẽ thoáng hiện ánh kiếm nào đó! Hoa cỏ, lá cành thậm chỉ vạn vật trong đất trời đều có thể hoá thành kiếm, kiếm trong tay hắn ta đã trở thành hư vô, ngay cả khi hắn ta có đấu bằng tay không thì cũng khó mà thoát mạng được!", Trần Mộc giải thích.


Nghe vậy, Trình Vũ Hiên khẽ sững người, sau đó gương mặt lộ vẻ trầm tư, hệt như đang ngẫm thật kỹ lời của Trần Mộc.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK