Mục lục
Vạn cổ đệ nhất kiếm - Trần Mộc (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Nghe nói Thiên Nguyệt Thần Thành rất náo nhiệt, nơi đó có rất nhiều luyện dược sư đang thi đấu đan dược. Đến Thiên Nguyệt Thần Thành, chúng ta phải đi thăm thú một vòng mới được. Dù sao đã lâu rồi ta không thấy ai đấu đan cả."

"Ta nhớ, lúc còn ở Thiên Nguyệt Thần Thành, Bắc Huyền Kiếm Đế đã được coi như đan thần, không ai có thể sánh bằng ông ấy về thuật luyện đan. Cho đến bây giờ, ông ấy vẫn là người nắm giữ chuỗi kỷ lục bất bại ở Thiên Việt Thần Thành, không ai có thể phá vỡ."

Đôi mắt của Phương Thanh Điệp sáng lên vẻ mong đợi.

Dù tính tình có lạnh lùng đến đâu, khi nhắc đến Diệp Bắc Huyền, trong lòng nàng ta vẫn không khỏi ngưỡng mộ.

Mặc dù không phải là một luyện dược sư, nhưng nàng ta vẫn biết về rất nhiều tin đồn trong giới luyện dược sư. Hơn nữa, Diệp Bắc Huyền không phải là một luyện dược sư bình thường, mà là một thiên tài lưu danh muôn đời, người đã dẫn đầu một cuộc cách mạng vĩ đại trong giới luyện dược.

Trần Mộc cười cười, nhìn ánh sáng lấp lánh trong đôi mắt xinh đẹp của Phương Thanh Điệp, không nói gì thêm.

Hắn không ngờ rằng những câu chuyện cũ này của hắn vẫn còn được lưu truyền ở Trung Thổ Thần Châu.

Khi đó, hắn quả thực là tuổi trẻ hiếu thắng, không chịu thua bất kỳ ai trong Thiên Nguyệt Thần Thành. Với thuật luyện đan của mình, hắn đã chinh phục được tất cả các luyện dược sư thiên tài trong Thiên Nguyệt Thần Thành, nhanh chóng trở nên nổi tiếng.

Nhưng bây giờ, nếu như vô cớ bắt hắn cùng người khác tranh tài, hắn lại cảm thấy khá phiền toái.

"Loạt xoạt."

Trong lúc bọn họ đang suy nghĩ vẩn vơ, trong rừng đột nhiên vang lên một âm thanh chuyển động kỳ lạ.

Nụ cười trên gò má Phương Thanh Điệp hoàn toàn biến mất, trong đôi mắt đẹp hiện lên một tia lạnh lẽo. Nàng ta nhìn thẳng về hướng phát ra âm thanh, quát lên: “Ai đó?”

“Mùi thịt thơm quá!” Từ trong góc rừng tối tăm, một thanh niên mặc áo tím đi ra.

Thân thể hắn nhẹ như mây, bước chân im lặng, linh lực mạnh mẽ như dòng nước trong suốt dưới đáy hồ sâu, không chút gợn sóng. Nếu không phải hắn ta vội vàng chạy ra ngoài thì ngay cả cường giả Vạn Pháp Cảnh như Phương Thanh Điệp cũng không thể phát hiện được hắn ta đang tới gần.

Phía sau chàng trai trẻ là một ông già mặc quần áo màu xám, hình như là tùy tùng của hắn ta.

"Ngươi là ai?" Phương Thanh Điệp không chút do dự rút ra thanh kiếm màu lục, chỉ mũi kiếm thẳng vào chàng trai trẻ. khuôn mặt xinh đẹp được bao phủ bởi một lớp sương lạnh giá, tỏa ra một sức mạnh đáng sợ.

"Đừng căng thẳng, đừng căng thẳng, ta không có ác ý gì, ta chỉ đến đây để xin ăn mà thôi."

Chàng trai cười lớn, trông có vẻ thật thà chất phác, chủ động giơ tay ra hiệu đầu hàng.

Đôi mắt đẹp của Phương Thanh Điệp vẫn nhìn thẳng vào hắn ta, không hề mất cảnh giác.

Thấy Phương Thanh Điệp không tin, thanh niên có hơi buồn bực xoa đầu: "Cô nương, ta bị mùi thịt hấp dẫn, thật sự là tới đây để xin ăn mà."

Trần Mộc ngồi ở trước đống lửa, dùng đôi mắt đen nhẹ nhìn hắn ta, sau đó nói với Phương Thanh Điệp: “Bỏ kiếm xuống đi, không sao đâu.”

Phương Thanh Điệp liếc nhìn Trần Mộc, do dự một lúc, cuối cùng đặt thanh kiếm xuống, nhưng linh lực xung quanh cơ thể nàng ta vẫn chưa hoàn toàn biến mất.

Chàng trai cười hì hì, chủ động đi đến trước đống lửa trại, nhìn chằm chằm vào món thịt nướng trên giá lửa mà chảy nước miếng, như thể đã nhịn đói nhiều ngày vậy.

Trần Mộc mỉm cười, cũng không hề keo kiệt, lấy từ trong đống lửa lấy ra một miếng thịt nướng đưa tới.

Mùi thơm nồng nặc của thịt lan tỏa, chàng trai nuốt ực một cái, lập tức nhận lấy và ăn ngấu nghiến.

Khung cảnh có vẻ tương đối hài hòa.


Thấy vậy, Phương Thanh Điệp chậm rãi đi tới, ngồi đối diện hắn ta, dùng đôi mắt đẹp nhìn chằm chằm chàng trai và ông già kia.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK