Mục lục
Vạn cổ đệ nhất kiếm - Trần Mộc (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tiếng va chạm đinh tai nhức óc vang vọng trên bầu trời, dùng mắt thường cũng có thể nhìn thấy dư âm linh lực cuồng bạo đang điên cuồng tàn sát bừa bãi, không gian chấn động, cả bầu trời cũng trở nên âm u.

Trong va chạm đó, Thái Cổ ma kiếm của Trần Mộc cũng chấn động kịch liệt, kim quang cuồng bạo vô song cũng bị áp chế.

"Lùi cho ta!" Từ Thương Uyên khinh thường cười một tiếng, sau đó hét lớn, Thiên Ma lực trong lòng bàn tay phóng đại, trong nháy mắt, năng lượng Thiên Ma ngập trời tăng vọt gấp mấy chục lần, đánh nổ Cuồng Sư kia dễ như trở bàn tay.

"Ầm!" Âm thanh nặng nề vang vọng, sóng xung kích kinh người quét ra.

Trong đó, Trần Mộc cũng bị chấn lui lại.

Trượt một vết dài trên bầu trời, máu tươi tràn ra khỏi khóe miệng, nhưng gương mặt đẹp trai không có bất kì biểu cảm gì.

"Cảnh giới không cao, nhưng thủ đoạn kì lạ thì không ít, tiếc là trước thực lực tuyệt đối, bất kỳ thủ đoạn gì cũng vô dụng thôi!" Từ Thương Uyên dùng giọng điệu mỉa mai chế giễu.

Tính đúng ra thì đây không phải là lần đầu tiên Từ Thương Uyên và Trần Mộc tranh đấu với nhau, trước đó ở hội võ tam tông, ông ta đã từng mượn thân thể của Tần Như Nguyệt tiến hành tranh đấu.

Chẳng qua khi đó chân thân của ông ta chưa tới, chỉ dùng thực lực Vạn Pháp Cảnh đánh nhau với Trần Mộc.

Nhưng hôm nay thì khác, chiến lực của ông ta hoàn toàn được bộ lộ, loại linh lực kia cường đại đến mức khiến người ta cảm thấy tuyệt vọng.

Trần Mộc chậm rãi đưa tay lau vết máu ở khóe miệng, gương mặt có vài phần non nớt không có bất kì sự sợ hãi nào, chỉ có một loại hờ hững.

"Hừ, cố làm ra vẻ!" Từ Thương Uyên hừ lạnh một tiếng, tiếp tục lao đến.

Mà lúc này, Trần Mộc đột nhiên bước một bước về phía trước, hư không chấn động, Kiếm Vực lại được mở ra, lưu hỏa vô tận ngập trời từ bốn phương tám hướng cuốn tới, rót vào Thái Cổ ma kiến trong tay hắn.

"Li!" Trong nháy mắt, một tiếng kiếm minh trong veo vang vọng đất trời, tất cả những người cầm kiếm trong thành Thiên Hòe đều có thể cảm nhận được kiếm trong tay mình chấn động mãnh liệt.

Từ Thương Uyên lại đấm một quyền ra, võ học Thiên Ma Trấn Hải Quyền diễn hóa một cách hoàn mỹ, với kinh nghiệm đắm chìm trong võ học nhiều năm của ông ta, lực lượng võ học phóng xuất ra không phải là thứ mà mấy người trẻ tuổi ở Thiên Ma Cung có thể sánh bằng được.

Lúc này, một quyền ấn giống như Hắc Ám Diệu Nhật càn quét qua bầu trời, linh lực trong thiên địa bị dẫn dắt sôi trào, nhấc lên từng đợt sóng cao ngàn trượng như biển lớn.

"Bách Quỷ Kiếm Trảm!" Trần Mộc cầm Thái Cổ ma kiếm, chém mạnh một nhát.

Hư không trước mặt lập tức nứt toạc, xuất hiện vực sâu thiêu đốt.

Kiếm mang được Si Mị u linh quấn quanh phá không mà đi, ngay sau đó cuốn tới chỗ quyền ấn. Quyền ấn lập tức bị chém thành hai phần, hóa thành dòng lũ xẻ ngang.

Thấy thế, vô số đệ tử Linh Tiêu Tông phía dưới đều lộ ra vẻ mừng như điên.

"Có hi vọng!" Hai người Địa Điện chủ và Anh Điện chủ đều lộ ra vẻ sợ hãi vui mừng.

Có điều, đôi mắt đẹp của Vân Hương Nhi vẫn luôn rất nghiêm túc, nàng nhìn chăm chú lên chiến đấu trên bầu trời, bàn tay ngọc khẽ nắm chặt lại.

Mặc dù bây giờ Trần Mộc chưa có xu hướng bại trận, nhưng dù sao Từ Thương Uyên cũng là nhân vật cấp bậc lão tổ của Thiên Ma Cung, là cường giả đỉnh cao ngàn năm trước, trong tay chắc chắn sẽ có con át chủ bài trí mạng.

Mắt thấy quyền ấn Diệu Nhật mình tung ra bị chém tan, trong mắt Từ Thương Uyên không có chút sợ hãi nào, ngược lại còn hiện ra vẻ cười lạnh.

"Kiếm Vực không tệ, nhưng ngươi đừng quên, lĩnh ngộ của lão phu cũng không kém gì mấy thiên tài như các ngươi.” Từ Thương Uyên cười lạnh nói.

Dứt lời, chỉ thấy một cánh tay thò ra khỏi hư không, lực lượng Thiên Ma cuồn cuộn không ngừng hội tụ, cuối cùng ngưng tụ thành một cây trường thương màu đen, thân thương vào tay dường như ngưng tụ thành thực chất, sau đó từ chỗ ông ta mở rộng ra ngoài, bao phủ cả tòa thành Thiên Hòe.

Một cỗ hàn khí cực đoan giống như người chết tràn ngập khắp thiên địa, nhiệt độ nhanh chóng giảm xuống.

Sống ngàn năm, Từ Thương Uyên cũng đã ngộ ra Thương vực của mình từ lâu.

Ông ta cũng là Thương Hoàng!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK