Mục lục
Vạn cổ đệ nhất kiếm - Trần Mộc (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trước mắt chỉ còn lại bảy tộc trưởng, toàn bộ đã bị trói, không thể chạy thoát.

Nhìn cái cây màu đen quỷ dị, sự sợ hãi xâm chiếm trái tim Hồng Liệt Viêm.

Xa xa, Yến Thương cũng nhìn cảnh này với ánh mắt khó tin, ông ta nhìn chằm chằm Trần Mộc, thấy hai tay hắn đã buông xuống, biểu cảm thâm sâu nhìn họ.

“Nhóc con, rốt cuộc ngươi đã dùng thủ đoạn gì?”, Yến Thương quát.

Trần Mộc nhìn ông ta, lắc đầu cười: “Yến thành chủ, ta đã bảo rồi, ngươi không quản được họ thì để ta làm thay, bây giờ chẳng phải ngươi nên cảm ơn ta rồi à?”

Mặt Yến Thương u ám, cố gắng đè nén cảm xúc, thấy thủ đoạn quỷ dị và thực lực khó lường của Trần Mộc, ông ta đã không còn khinh thường.

Dần dần, nụ cười xuất hiện nụ cười: “Trần thiếu hiệp, dù sao họ cũng là gia tộc đứng đầu thành Hoài Dương, nếu ngươi giết hết thì thành này sẽ loạn mất, đến lúc đó Linh Tiêu Tông chẳng những không thu được cống phẩm mà còn rước lấy phiền phức không cần thiết.

“Yến thành chủ không cần phải lo chuyện này! Dù 12 gia tộc chết sạch, chỉ cần thành Hoài Dương còn tồn tại thì mai vẫn sẽ có 12 gia tộc như cũ. Thế giới này vẫn sẽ vận hành dù thiếu đi ai!”, Trần Mộc lạnh nhạt nói.

Yến Thương không nói gì, im lặng nhưng sắc mặt rất khó coi.

Vì ông ta cảm nhận được trên người Trần Mộc toả ra rất nhiều sát khí, một khi thằng nhóc này nổi điên thì có thể làm ra chuyện mà không ai lường được.

“Yến Thương, Hồng Liệt Viêm, các người còn không mau ra tay!”, sắc mặt Kim Khai Giáp dữ tợn, há miệng hét lên.

Toàn thân ông ta bị dây leo quấn quanh, treo trên cành cây, không khác gì dê đang đợi làm thịt, ông ta nghĩ mình đường đường là tộc trưởng Kim gia mà giờ lại chịu nhục nhã cỡ này, chỉ hận không thể cắn chết thằng ranh kia.

Ánh mắt Hồng Liệt Viêm cảnh giác nhìn Trần Mộc, Yến Thương cũng căng thẳng, ông ta nhìn Trần Mộc, trịnh trọng nói: “Trần thiếu hiệp, chuyện này còn có thể thương lượng chứ?”

“Sao, giờ hối hận rồi à? Muốn lên bàn ăn cơm lần nữa sao?”, Trần Mộc mỉa mai.

Bảy tộc trưởng còn lại đều im lặng, mặt như mới ăn phân vậy.

Bị một thằng nhóc 17 tuổi nhào qua nặn lại, mấy năm nay công sức tu luyện của họ vô ích rồi nhưng hiện tại, mạng bị nắm trong tay đối phương, họ muốn phản kháng cũng không được.

Trần Mộc cười khẽ: “Muốn lên bàn lại thì không phải không được, chỉ cần các ngươi giao ra 20 vạn linh thạch cực phẩm, chuyện này coi như qua!”

"Hai trăm ngàn viên?"

"Trần Mộc, ngươi đừng có quá đáng!"

Nghe Trần Mộc đòi nhiều như vậy, sắc mặt mấy người Hồng Liệt Viêm, Kim Khai Giáp đều xanh mét, bọn họ hét lên.

Cho dù là Yến Thương đi nữa, thì sắc mặt của hắn cũng cực kỳ khó coi, hắn cảm thấy không phải Trần Mộc đang đàm phán mà là đang đùa giỡn với bọn họ.

Bọn họ đưa linh thạch cực phẩm tới Linh Tiêu Tông cũng chỉ 10 ngàn viên, cái này tương đương với hai mươi lần số lượng đó, cho dù là bất cứ ai đi chăng nữa cũng không thể nào chấp nhận nổi.

"Xem ra Trần tiểu huynh đệ không hề có ý định nói chuyện!" Ánh mắt Yến Thương lạnh thấu xương nhìn chằm chằm Trần Mộc, từng chữ từng câu dữ tợn nói.

Trần Mộc lạnh lùng nhìn hắn, cười nói: "Những tài nguyên trước kia nuốt xuống giờ cũng nên nhả ra đi chứ, nếu không ngươi tưởng Linh Tiêu Tông chúng ta không biết uy hiếp là gì!"

Yến Thương híp mắt, trong mắt dường như có ẩn giấu sát ý: "Xem ra Trần tiểu huynh đệ không định nhẹ nhàng với bọn ta rồi, đã vậy thì hôm nay, bọn ta đành để Trần tiểu huynh đệ vĩnh viễn an nghỉ ở nơi này!"

Nghe vậy, khóe miệng Trần Mộc khẽ cong lên thành nụ cười nghiền ngẫm, hắn biết, rốt cuộc thành chủ ẩn mình này cũng muốn tham gia chiến cuộc.

Trong thành Hoài Dương có mười hai đại gia tộc, họ đã ổn định được toàn bộ loạn thành, nếu tộc trưởng của mười hai đại gia tộc này đều chết hết, Yến Thương sẽ không có được trợ cấp của nửa năm, ngược lại, ngay cả hắn cũng có thể bị liên lụy.

Bởi vậy, chắc chắn hắn ta không thể trơ mắt nhìn mười hai nhân vật này bị diệt.

"Thẩm đại nhân, ngươi xem diễn đủ chưa, cũng nên đi ra giúp đỡ đi chứ! Nếu như chúng ta đều chết hết, đồ mà Thẩm đại nhân mong muốn cũng không thể nào lấy được đâu!" Ngay lúc này, khi bầu không khí xung quanh vô cùng căng thẳng, Yến Thương đột nhiên mở miệng nói.

Ánh mắt của Kim Khai Giáp và Hồng Liệt Viêm đều có phần kinh ngạc nhìn về phía Yến Thương, có lẽ họ cũng không hiểu Yến Thương nói vậy là có ý gì.


Thế nhưng một khắc sau, một tiếng cười nhạt đột nhiên vang lên nơi đại sảnh yên tĩnh: "Yến thành chủ đừng vội như thế chứ, lúc nên ra tay chắc chắn là ta sẽ ra tay rồi!"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK