Mục lục
Vạn cổ đệ nhất kiếm - Trần Mộc (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tiếng rồng ngâm quanh quẩn trong thiên địa, long lực phóng thích ẩn chứa cự lực bá đạo đến cực điểm.

Ầm!

Trong nháy mắt đó, thiên địa dường như biến sắc, cuồng phong vô tận gào thét trên lôi đài, hình thành lốc xoáy tàn phá xung quanh.

Dưới sân, tất cả mọi người đều híp mắt lại, sắc mặt hiện lên vẻ hoàng sợ và chấn động.

Nắm đấm của Trần Mộc không hề có chút quyền ý nào mà dựa vào lực lượng của thân thể và xương cốt.

Nhưng loại lực lượng thân thể này đấm ra một quyền lại khiến không gian xung quanh trở nên vặn vẹo, bá đạo đến cực điểm.

"Rắc rắc."

Hai nắm đấm đối đầu va chạm, nửa hơi sau, tiếng xương cốt nứt gãy vang vọng.

"Không thể nào, không thể như vậy được!”

Vương Thống giống như điên cuồng, con ngươi nhìn chằm chằm vào chỗ va chạm kia.

Một giây sau, ánh tay của hắn uống cong xuống với tốc độ mà mắt thường có thể nhìn thấy được, dường như không thể ngăn cản lực lượng cuồng bạo vô cùng kia.

"A..." Tiếng kêu thảm thiết thê lương vang lên, nắm đấm của Vương Thống lập tức bị đánh cho be bét máu thịt.

Nhưng nắm đấm của Trần Mộc vẫn không hề dừng lại, mang theo lực lượng tuyệt đối đáng mạnh vào lồng ngực Vương Thống.

"Răng rắc."

"Răng rắc!"

Tiếng xương cốt vỡ vụn vang lên, lồng ngực Vương Thống lõm xuống, không biết gãy bao nhiêu cái xương sườn, máu tươi phun ra.

Tiếp đó, Vương Thống phun ra một ngụm máu tươi, cả người bay đi như đạn pháo, rơi xuống chỗ đất trống phía xa. Sức giật đáng sợ thậm chí khiến mặt đất lún xuống cả mười trượng.

Còn Vương Thống thì đã ngất đi, khí tức yếu ớt.

Toàn trường rơi vào trạng thái yên tĩnh như chết.

Một lúc lâu, từng tiếng hít khí lạnh vang lên, sau đó là toàn trường bùng nổ.

"Vãi, tên này là quái vật gì vậy?”

"Một quyền? Chỉ duy nhất một quyền?"

"Sao có thể như vậy được? Không phải tên tiểu tử này mới đạt tới cảnh giới Thần Tàng tầng thứ ba sao? Sao lại biến thái như vậy!"

"Vương Thống còn không cản được một chiêu của hắn đã mất sức chiến đấu rồi!"

"..."

Khuôn mặt của tất cả mọi người đều ngập tràn vẻ không tin được.

Trong lòng bọn họ vốn đã tưởng tượng ra cảnh tượng long tranh hổ đấu.

Nhưng sự thật là, đến một chiêu mà Vương Thống cũng không cản được.

Mọi người nhìn Vương Thống nằm ở phía xa xa như chó chết, lại nhìn sang bóng dáng đứng sừng sững như chiến thần trong cuồng phong trên lôi đài.

Tất cả giống như một giấc mộng vậy, không hề chân thực.

Trên đài cao.

Đông đảo trưởng lão cũng không nhịn được hít một hơi khí lạnh, cho dù là Vạn Trọng Sơn luôn rất tin tưởng vào thực lực của Trần Mộc cũng không kìm được trợn mắt, trong lòng xuất hiện sóng to gió lớn.

Đừng nói là ba chiêu, sau khi Trần Mộc ra tay, đến một chiêu Vương Thống cũng không đỡ được.

Thất bại quá nhanh, nhanh đến mức khiến tất cả mọi người không kịp chuẩn bị.


Sắc mặt Từ Phong và Thương Hào đều trở nên ngưng trọng, mặc dù trước đó bọn họ đều mang theo thái độ miệt thị với Trần Mộc, nhưng một quyền này đúng là khiến bọn họ vô cùng chấn động.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK