Mục lục
Vạn cổ đệ nhất kiếm - Trần Mộc (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Dưới sự xâm lấn của luồng lực hung sát mênh mông kia, suy nghĩ giết chóc điên cuồng bừng lên trong lòng Trần Mộc, chuẩn bị cắn nuốt hết lý trí của hắn!

May mắn thay, dù sao Trần Mộc cũng làm người hai đời, tâm cảnh đã được rèn giũa trăm ngàn lần. Dưới tình huống nguy hiểm như vậy, hắn vẫn giữ được một tia tỉnh táo cuối cùng trong lòng!

Thần thức của hắn nhanh chóng lao vào sâu trong cơ thể. Ở trong đó, Ma Kiếm Thái Cổ đã thu nhỏ lại, đứng sừng sững bên trên Linh Hải, quanh thân còn có lực hung sát đang cuồn cuộn sôi trào. Xung quanh nó, những sợi sáng mỏng như tơ cũng đang liên tục bắn ra.

Ánh sáng đó ẩn chứa sức mạnh trấn áp bá đạo, nhanh chóng quấn lấy lực hung sát, cố gắng ép chúng quay lại Ma Kiếm Thái Cổ.

"Là sức mạnh mà kiếm linh phóng ra ư?" Trần Mộc nhìn chằm chằm vào đám tơ ánh sáng, có vẻ giật mình.

Tuy nhiên, hiện tại hắn không còn hơi sức đâu mà quan tâm đến thân Ma Kiếm Thái Cổ, vì chính chuyện của hắn còn chưa xong. Hắn phát hiện ra, ánh sáng mà thanh Ma Kiếm Thái Cổ phóng ra chỉ đang giữ lực hung sát chưa phóng ra bên ngoài.

Còn đám lực hung sát đã ào ra ngoài từ sớm, nó không thèm để ý tới. Nhìn dáng vẻ này, có lẽ nó muốn vứt luôn vất đề đau đầu đó cho Trần Mộc tự giải quyết.

Trần Mộc cắn chặt răng, lập tức rút lui khỏi thức hải, "Cửu Long Diệt Thần quyết" vận chuyển, bên trong Linh Hải, chút linh lực còn sót lại bị hắn vận chuyển, trấn áp lực hung sát đang tán loạn trong người.

Thế nhưng hắn lại phát hiện ra, linh lực trong Linh Hải chẳng còn lại mấy. Sau trận chiến kinh thiên động địa kia, cơ thể hắn đã kiệt quệ.

Ở bên ngoài, ba người Hàn Giang Tuyết nâng cơ thể máu tươi đầm đìa của Trần Mộc ra, đi về phía xa, không dám dừng lại dù chỉ một phút.

Sau lưng các nàng, bóng một người đàn ông trung niên đột nhiên bước lên ngọn núi hùng vĩ, lạnh lùng nhìn theo đám người Hàn Giang Tuyết đang bỏ đi xa.

Bộ quần áo đen trên người bọn họ đã bị xé rách trong trận chiến kinh thiên động địa ấy, để lộ ra cơ thể của họ.

Cảnh này khiến không ít võ giả xung quanh sợ hãi.

Ma văn cổ xưa dữ tợn đang bao phủ khắp người họ. Loại ma văn này giống như tổ văn của ma tộc thời kì thái tổ, có điều khác ở chỗ, tổ văn ma tộc khắc trên trán, còn bọn họ là trải khắp cơ thể.

“Thiên… Thiên Ma Cung?”

Nhìn loại ma văn này, rất nhiều võ giả đều rùng mình. Người khắc loại ma văn này lên người chỉ có đám Thiên Ma Cung mà thôi, bởi vì bọn họ vốn không phải là ma tộc, mà là nhân tộc chuyển sang tu công pháp ma tộc, nhập ma đạo!

Tuy vậy, bọn họ không ngờ rằng, dư nghiệt Thiên Ma Cung biến mất hơn ngàn năm nay, tại sao lại xuất hiện ở chỗ này?

"Đám này suy nghĩ kỳ là thật, tưởng trốn khỏi di tích Thương Long Tông là tìm được đường sống ư?" Bên cạnh đám người Thiên Ma Tông, Tần Thạch Long đứng thẳng, trên người hắn ta không có ma văn nhưng vẫn tỏa ra linh lực khiến người ta sợ hãi!

Hắn ta lại chẳng thèm để ý đến những ánh mắt sợ hãi kia, trong đôi con ngươi toàn sát khí, hắn ta nhìn theo bóng đám Hàn Giang Tuyết chằm chằm, lạnh lùng lên tiếng: "Người mà Thiên Ma Cung ta muốn giết, chưa có ai thoát được!"

Nói xong, hắn ta vọt lên, đi cùng hắn là Tần Thạch Long.

Hai đại cường giả cảnh giới Vạn Pháp lại bắt tay nhau lần nữa!

Trên bầu trời Thiên Khôi Sơn, Hàn Giang Tuyết mang theo ba người Trần Mộc, một đường xông cướp đi qua.

Đối mặt với lực chấn nhiếp của cảnh giới Vạn Pháp, dọc đường không hề có yêu thú và cường giả ngăn cản, thời gian trôi qua chưa tới một nén hương, đoàn người đã vượt qua nửa đỉnh núi.

Trong lúc lướt nhanh, đôi mắt đẹp của Hàn Giang Tuyết vẫn luôn chú ý tới trạng thái của Trần Mộc, hiện tại lực Hung Sát quanh người hắn đã có dấu hiệu bị áp chế lại.

Chỉ có điều vẫn chưa thể áp chế hoàn toàn, sát khí bao phủ trên người hắn vẫn kinh khủng đến mức khiến tim người ta đập thình thịch. Mà lúc này thân thể Trần Mộc vẫn cứng đờ, lệ khí đỏ tươi trong mắt vẫn chưa rút đi.

Nhìn thấy Trần Mộc như vậy, trong lòng Hàn Giang Tuyết vô cùng nặng nề, sát khí trên Ma Kiếm Thái Cổ, cho dù cường giả cảnh giới Vạn Pháp như nàng cũng cảm thấy e sợ chứ đừng nói đến một võ giả cảnh giới Thông Thiên như Trần Mộc.

"Hàn tỷ, đằng sau có người đuổi theo!" Trình Vũ Hiên sầm mặt nói.

"Ta biết, là đám người Tần Thạch Long của Thiên Ma Cung!" Hàn Giang Tuyết trầm giọng nói.

Cho dù nàng không quay đầu lại nhưng vẫn phát hiện được hai khí tức cường hãn đang lao về phía họ, nàng biết hai luồng khí tức này, chính là hai cường giả cảnh giới Vạn Pháp, Hoàng Côn và Tần Thạch Long.

"Phải làm gì bây giờ?” Gương mặt Hạ Chỉ Lan lạnh như băng, nói.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK