Mục lục
Vạn cổ đệ nhất kiếm - Trần Mộc (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ngoài cửa, Mai Trường Lâm khẽ đánh mắt nhìn xuống, miệng nở một nụ cười khôi hài rồi bước vào trong phòng.

Thành chủ La Thành chợt lộ rõ vẻ kinh hãi, từ khi nào mà phủ thành chủ của ông ta lại để nhiều người âm thầm lặng nhẽ đột nhập vào như vậy chứ?

Người đàn ông trung niên mặc áo dài đen lại không lấy làm ngạc nhiên, Mai Trường Lâm là một trong ba bậc thầy Kiếm đạo của Ninh Quốc, sao lại bỏ qua mấy chiêu thức cỏn con này cho được.

"Bậc thầy Mai có chuyện gì sao?", người đàn ông mặc áo dài đen cười nói, vẻ mặt không chút lo lắng, vô cùng điềm tĩnh.

“Lẽ nào không có chuyện gì thì không thể đến đây ngồi sao?", Mai Trường Lâm cười nói.

Người đàn ông mặc áo dài đen bĩu môi đáp: "Chỗ ta chẳng có thức trà ngon nào để tiếp đón ngươi được cả, có chuyện gì thì cứ vào thẳng vấn đề đi!"

Mai Trường Lâm cũng không nhiều lời nữa, đi thẳng vào vấn đề chính luôn: "Bọn ta rất có hứng thú với di vật Thương Long Tông của các ngươi, hai bên có thể tiến tới hợp tác được không?"

"Hợp tác sao?"

Người đàn ông mặc áo dài đen nở một nụ cười đầy nham hiểm, đôi mắt tràn ngập ám khí chết chóc đáng sợ, mang theo ý khinh thường và chế giễu.

"Nếu là Kiếm Vũ Các của trước đây, có lẽ còn đủ tư cách hợp tác với Thiên Ma Cung nhưng giờ thì... Kiếm Vũ Các các ngươi bị một tên nhãi sát hại tới nước này rồi, Kiếm Vũ Các trăm năm tuổi giờ chẳng qua chỉ là có tiếng mà không có miếng, vậy mà xứng để hợp tác với Thiên Ma Cung bọn ta sao?"

Nghe vậy, vẻ mặt của Mai Trường Lâm bất giác trở nên nghiêm nghị.

Đối phương đã buông những lời cay đắng nhục mạ, chà đạp lên Kiếm Vũ Các, chẳng khác nào đang vả thẳng vào mặt đám người bọn họ cả.

Nhưng có một sự thật bà ta khó lòng phản bác đó là trước đây, Trần Mộc đã từng giết chết các anh tài của Kiếm Vũ Các.

Mai Trường Lâm cũng không bận tâm tới những lời chế nhạo đó nữa, xoè bàn tay ngọc ngà thanh thoát của mình ra, và trong chốc lát có luồng ánh sáng sáng rực lên, tụ lại và hiện thành ấn ngọc tỷ to bằng bàn tay giữa lòng bàn tay bà ta.

Ấn ngọc tỷ này được làm bằng ngọc nguyên chất, được điêu khắc các hoa văn rồng đỏ cổ xưa, nhìn giống hệt như một biểu tượng quyền lực tối cao.

Ấn ngọc tỷ vừa xuất hiện đã phát ra ánh sáng chói mắt, cực kỳ rực rỡ, chỉ trong nháy mắt đã chiếu sáng căn phòng hệt như ban ngày, và ánh sáng này còn phát ra một tiếng gầm dữ tợn, khiến người ta có cảm giác bị trấn áp khó tả, cuồn cuộn giữa không gian.

Cảm nhận được sự trấn áp này, ba tên mặc áo dài đen nheo mắt lại, sắc mặt của thành chủ họ La cũng tái mét, quỳ dưới đất run lên bần bật, sự trấn áp này đã thuộc cấp cao hơn cả cảnh giới Vạn Pháp rồi.

"Ngọc tỷ Thương Long sao?", tên cầm đầu đám người mặc áo dài đen thốt lên.

Ở các quốc gia lớn, ấn ngọc tỷ tượng trưng cho quyền lực tối cao. Người nối ngôi vị sẽ có được ấn ngọc tỷ và trở thành hoàng đế của quốc gia, không ai trong nước dám làm trái lệnh cả!

Trong các môn phái cũng có loại ấn ngọc tỷ tương tương tự, gọi là ấn ngọc tỷ môn phái, người có được ấn ngọc tỷ sẽ là chủ môn phái.

Ấn ngọc tỷ mà Mai Trường Lâm đang nắm giữ trong tay chính là ấn ngọc tỷ của Thương Long Tông, chỉ là mấy tên mặc áo dài đen kia không ngờ được là ấn ngọc tỷ Thương Long đã mất tích bấy lâu nay lại rơi vào tay Kiếm Vũ Các của Ninh Quốc.

Sâu trong ánh mắt của ba tên đàn ông mặc áo dài đen kia lộ rõ vẻ tham lam, nhìn chằm chằm vào ấn ngọc tỷ Thương Long, ngay cả hơi thở cũng dần trở nên gấp gáp, khó mà che giấu được sự hấp tập, nóng vội trong lòng.

Đây chính là chìa khoá để bước vào điện của chủ môn phái Thương Long Tông đó!

Thấy vẻ mặt này của ba tên đàn ông mặc áo dài đen, Mai Trường Lâm cười nói: "Bây giờ thì sao, Hoàng đại nhân đã thấy Kiếm Vũ Các của chúng ta đủ tư cách hợp tác với các ngươi chưa!"

"Nền tảng của Kiếm Vũ Các quả khiến bọn ta ngạc nhiên, không ngờ là ấn ngọc tỷ mất tích bao lâu nay lại ở trong tay của các ngươi! Nhưng bậc thầy Mai à, ngươi có thấy ngươi rêu rao khoác lác quá rồi không? Không lẽ ngươi không biết đây là thứ đồ quý giá, không nên tuỳ tiện phô bày cho người khác thấy sao?"

Người đàn ông trung niên mặc áo dài đen bật cười rồi liếm mép, một luồng sát khí toả dần ra.

Hai tên mặc áo dài đen còn lại đứng bên cạnh cũng lộ rõ nỗi khao khát muốn chiếm đoạt.

Người bình thường vô tội, nhưng mang ngọc bích trong người thì có tội!

Lúc này, trong phủ thành chủ bỗng toả ra một luồng sát khí nhưng lại không cuồn cuộn mà vô cùng bình thường.

Cảm nhận được sát khí này, Mai Trường Lâm cũng không hề hoang mang, điềm tĩnh nói: "Hoàng đại nhân đừng nóng vội chứ, không lẽ ngươi tưởng rằng ta không hề chuẩn bị gì mà xông vào phủ thành chủ các ngươi sao?"

Người đàn ông mặc áo dài đen chau mày, đôi mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm Mai Trường Lâm, không gian bỗng chốc trở lên vô cùng trang nghiêm và căng thẳng, nhiệt độ xung quanh giảm xuống nhanh chóng, lạnh đến ớn người.

Mai Trường Lâm cũng không hề né tránh mà nhìn thẳng vào ông ta.

Hai người lạnh lùng nhìn nhau ba giây.

"Hoàng đại nhân, đã lâu không gặp!", ở bên ngoài cửa có tiếng gọi bí ẩn chậm rãi truyền tới, chỉ thấy luồng ánh sáng bị rẽ ra, một bóng người mặc áo đen kín mít nghiêm nghị đang từng bước đi vào tầm nhìn của mọi người.

Người đàn ông mặc áo dài đen vừa nhìn thấy người bí ẩn này, ánh mắt bỗng trở nên vô cùng ngạc nhiên: "Không ngờ là cả ngươi cũng tới!"

“Làm sao Linh Tiêu Tông chúng ta có thể bỏ lỡ được món di vật quý hiếm này của Thương Long Tông đây?"

Người đàn ông bí ẩn kia bật cười, gương mặt anh tú hiền hậu thoáng hiện vẻ lạnh lùng.

"Xem ra, món di vật của Thương Long Tông này sẽ khá thú vị đây!"

Người đàn ông mặc áo dài đen cười xảo trá.

Màn đêm đen tối dần bị một tia sáng rực xé đôi.

Một ngày mới lại đến, dưới ánh nắng mặt trời, thành Viên Long cổ kính lại trở nên náo nhiệt, thậm chí còn ồn áo náo nhiệt gấp mười lần mấy ngày trước.

Sở dĩ trở nên náo nhiệt được như vậy, đương nhiên là vì sự xuất hiện của di vật ở Thương Long Tông.

Ở phía đông xa xăm của thành Viên Long, tất cả mọi người đều có thể cảm nhận được linh khí cổ kính đầy ắp bụi trần nhiều năm đang không ngừng lan toả ra, tạo thành một dòng sóng cuồn cuộn ùa ra khắp đất trời.

Dù ở rất xa nhưng tất cả các kẻ võ đạo trong thành Viên Long đều có thể cảm nhận thấy rõ rệt, ngay lập tức ánh mắt cũng lộ rõ ý chí sục sôi khó cưỡng.

Thương Long Tông là một môn phái cổ kính ngàn năm tuổi, bên trong ẩn giấu vô số các bảo vật quý giá, đừng nói là kẻ mạnh của cảnh giới Thần Tàng, ngay cả cảnh giới Vạn Pháp cũng tới đây, tất cả đều rất nóng lòng không muốn bỏ lỡ cơ hội tốt này.

Trong khu trọ, đám người Trần Mộc đã sớm thức giấc, bọn họ cũng cảm nhận rõ được không khí náo nhiệt xung quanh, nên không chần chừ thêm nữa, vội vã thu dọn hành lý và rời khỏi khu trọ.

Trên con đường chính của thành Viên Long, người qua kẻ lại vô cùng tấp nập, có thể thấy rõ những kẻ võ đạo này đều là các thiên tài tinh anh, thậm chí còn có rất nhiều thế lực lớn và các gia tộc lớn có tiếng trong giới Linh Tiêu Tông.

"Chỉ một di vật của Thương Long Tông này đã thu hút biết bao người trong giới võ đạo, e là tới lúc đó không tránh được các cuộc tàn sát lẫn nhau!", Trình Vũ Hiên nghiêm mặt nói.

Chỉ tính riêng những kẻ mạnh trong giới võ đạo trong thành Viên Long cũng đã hơn mười nghìn người rồi, chưa kể đến những người khác bên ngoài thành, chắc chắn số lượng sẽ rất đông đảo, đến lúc đó, chắc chắn sẽ không tránh khỏi cảnh bạo loạn!

"Người nghĩ quá rồi, bọn họ cùng lắm cũng chỉ làm bia đỡ đạn thôi!", Trần Mộc lắc đầu, lạnh lùng nói.

Thương Long Tông là một môn phái cổ xưa có lịch sử nghìn năm, nếu những kẻ tinh anh tầm thường kia không có năng lực và kinh nghiệm thì chỉ đáng làm bia đỡ đạn thôi.

"Chúng ta đi thôi!", Trần Mộc xua tay, rồi đi về phía thành Viên Long.

"Này chàng thanh niên, xin dừng bước!"

Lúc này, một người bán hàng rong mặt gầy quắt đứng chặn trước mặt Trần Mộc, rút một cuộn giấy từ trong lòng ra, khẽ nói: "Mua bản đồ không? Đây là bản đồ di vật của Thương Long Tông đây, nếu là người thường thì ta sẽ không bao giờ bật mí điều này đâu!"

"Bản đồ di vật của Thương Long Tông sao?"

Trần Mộc mỉm cười, nếu có tấm bản đồ như này thật thì người bán hàng rong này đời nào vẫn còn ở đây bán nữa, chắc chắn sẽ bị giết từ lâu rồi.

"Bao nhiêu tiền?", Trần Mộc lạnh lùng hỏi.

Thấy vậy, người bán hàng rong chợt phấn khích, vội vàng đáp: "Hai nghìn hai trăm tệ, đảm bảo là bản đồ gia truyền thật!"

"Thứ này mà cũng được gia truyền á?", Trần Mộc cười nói.

"Đương nhiên, tổ tiên trước đời ông cha ta là một kẻ mạnh, là đệ tử thân truyền của Thương Long Tông, chẳng qua đến đời tôi thì sa sút thôi!", người bán hàng rong đáp.

"Như vậy thì chẳng phải là ta lời ngươi lỗ sao, như thế thì không được, ba nghìn hai trăm tệ, bán không?", Trần Mộc hỏi.

"Bán chứ, ba nghìn hai trăm tệ đương nhiên là bán rồi!", người bán hàng rong nghe xong ngay lập tức phấn khởi, Trần Mộc làm vậy chẳng phải là vung tay quá chớn rồi sao?

"Ba nghìn hai trăm tệ đắt quá, xin cáo từ!", Trần Mộc chắp tay, quay người rời bước, không ở lại đó thêm một phút giây nào nữa.

Người bán hàng dong sững người chốc lát rồi mới định thần lại, tức giận đến mặt đỏ tía tai.

Đã không có tiền lại còn đòi trả giá ba nghìn hai trăm tệ!

Đồ khốn kiếp!

Đây chẳng phải đang trêu đùa người ta sao!

"Phì phò!", Hàn Giang Tuyết và Trình Vũ Hiên bị trò của Trần Mộc chọc cho cười phá lên.

Nhóc con, rõ ràng là không mua mà lại còn bày trò bịp bợm với người ta, đúng là thất đức mà!

Người bán hàng dong trừng mắt nhìn chằm chằm về phía Trần Mộc, miệng lẩm bẩm chửi bới, sau đó lại ngước nhìn thấy các đám thanh niên phi thường khác đang đi tới bèn lập tức nở nụ cười đon đả nghênh đón, chặn lại: "Chàng thanh niên anh hùng, mua bản đồ không? Đây là bản đồ di vật của Thương Long Tông, ta đảm bảo..."

Hừm.

Người bán hàng dong còn chưa dứt lời thì một tia sáng sáng loé lên, một nhát kiếm bổ phắt xuống, đầu người bán hàng dong bay lìa khỏi xác.

Máu tươi phun tung toé, một mùi tanh nồng toả ra.

“Cái quái gì vậy, lại còn bán bản đồ, thú vị lắm à!"

Chàng thanh niên tuấn tú nhếch mép cười lạnh lùng, nhặt lên một cuộn giấy da dê, mở ra nhìn qua một cái rồi xé tan ngay lập tức.

Cảnh tượng này ngay lập tức khiến tất cả mọi người đều quay lại nhìn, rồi những tiếng hô đầy nỗi kiêng dè bắt đầu vang lên.

"Đó là... gia tộc họ Dương, một trong ba đại gia tộc võ đạo đó sao?"

"Quả đúng là bọn họ, không ngờ là bọn họ cũng tới thành Viên Long này góp vui!"

Nghe xong mấy tiếng bàn tán dè dặt này, gương mặt chàng thanh niên anh tú lộ rõ vẻ ngạo mạn, hệt như những lời này là lời tán thưởng dành cho hắn ta vậy.

Đám người Trần Mộc ở phía trước đang định rời đi, vừa nghe thấy mấy tiếng này, cũng không kìm được mà quay đầu lại nhìn rồi đánh mắt nhìn xuống xác của người bán hàng dong dưới đất.

Người bán hàng dong một giây trước vẫn còn bị hắn trêu đùa, vậy mà một giây sau đã đầu lìa khỏi cổ rồi.

Trần Mộc không khỏi chau mày, lập tức ngước mắt lên nhìn về phía chàng thanh niên đang khoái chí đắc ý kia.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK