Mục lục
Vạn cổ đệ nhất kiếm - Trần Mộc (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Hai mươi tòa thành, đã xong!" Trần Mộc thản nhiên nói.

Phụt.

Máu phun thành dòng, bắn ra khắp nơi.

Ánh kiếm kia vẫn mơ hồ nhấp nháy trong khoảng không, khiến lòng người chấn động.

Toàn bộ hiện trường im lặng như tờ.

Đôi mắt xinh đẹp của Vạn Lam bất giác mở to.

Hai vị hoàng tử của Kim Quốc run lẩy bẩy, răng đánh cầm cập, miệng thì thào: "Hoàng... Hoàng huynh?"

Nhìn thi thể không đầu phun ra máu, mọi người đều cảm thấy trong lòng ớn lạnh, thiên tài hàng đầu của thế hệ trẻ Nam Châu lại bị giết như vậy sao?

Mọi người bất giác lùi lại một bước, trong mắt hiện lên sự sợ hãi mãnh liệt.

Cảm giác chết chóc và áp bức khủng khiếp đó bao trùm lấy mọi người có mặt, khiến họ cảm thấy khó thở.

Trần Mộc ôm cái đầu trong tay, đôi mắt đen lạnh lùng nhìn hai vị hoàng tử còn lại của Kim Quốc, khóe miệng hiện lên một nụ cười đầy sát khí.

Trong lòng hai vị hoàng tử run lên, không chút do dự xoay người lao về bầu trời phía xa, hoàn toàn mất đi ý chí chiến đấu.

Trần Mộc vung tay lên, Thái Cổ Ma Kiếm nhuốm máu bay ra, mang theo ánh sáng lạnh lẽo sắc bén, đánh thẳng vào hai hoàng tử của Kim Quốc.

"Trần Mộc, nếu ngươi dám đuổi cùng giết tận, phụ hoàng của ta sẽ không bao giờ tha cho ngươi đâu."

Tiếng gầm vang vọng giữa đất trời.

Nhưng thanh kiếm của Trần Mộc tựa như sấm sét, cứ thế xé toạc bầu trời, không hề dừng lại.

Sắc mặt của hai hoàng tử trông cực kỳ khó coi, linh lực toàn thân bùng nổ, biến thành một bức tường ánh sáng vững chắc.

Trần Mộc tỏ vẻ thờ ơ, đôi mắt đen không hề nổi lên bất kỳ gợn sóng nào. Kiếm quang lạnh lẽo dễ dàng cắt xuyên qua hai bức tường ánh sáng linh lực rồi xuyên qua cổ họng của hai hoàng tử.

Phụt, phụt.

Kiếm quang tỏa sáng, trời đất đều bị che khuất.

Hai cái đầu bay ra như quả tú cầu.

Đường đường là cường giả cảnh giới Vạn Pháp tầng bốn nhưng lại bị giết trong tay Trần Mộc mà không có bất kỳ sự kháng cự nào.

Thái Cổ Ma Kiếm bay trở về tay Trần Mộc.

Hai cái đầu cũng bị Trần Mộc cầm trong tay, nhét vào trong chiếc nhẫn không gian.

Đối với hắn, những cái đầu này đều là biểu tượng của những tòa thành.

Nhìn thấy Trần Mộc dễ dàng giết chết ba cao thủ hàng đầu của Kim Quốc như giết ba con chó, người của Tống Quốc và Nam Quốc đều cảm thấy ớn lạnh, cơ thể cứng đờ, lùi lại phía sau.

"Trần Mộc, chúng ta không hề có ý xúc phạm, lập tức rời đi ngay." Tống Khai Giáp cố nở một nụ cười còn xấu hơn cả khóc.

Sau đó, không chút do dự, Tống Khai Giáp và hai hoàng tử Tống Quốc vội vàng rút lui về phía sau.

Nam Thần Hình của Nam Quốc cũng nở nụ cười thân thiện, không dám ở lại thêm một giây phút nào, sợ hãi quay đầu mà đi.

Nhìn thấy các hoàng tử Tống Quốc và Nam Quốc lần lượt bỏ chạy, cuối cùng Vạn Lam cũng thở phào nhẹ nhõm. Ngoài nhóm Kim Vũ Dương ra, thế hệ trẻ của hai quốc gia lớn này cũng gây áp lực rất lớn cho họ.

Bây giờ, thấy bọn họ cuối cùng cũng đã rút lui, Vạn Lam đã hoàn toàn buông bỏ tảng đá lớn treo trong lòng, nếu không chắc chắn sẽ xảy ra xung đột, e rằng sẽ có hơi phiền toái.

“Mộc ca.” Đôi mắt đẹp của Vạn Lam nhìn Trần Mộc, trên khuôn mặt xinh đẹp lộ ra vẻ vui mừng.

Tuy nhiên, sắc mặt Trần Mộc lại vô cùng lạnh lẽo, đôi mắt đen đang nhìn theo bóng dáng các hoàng tử Tống Quốc và Nam Quốc, đột nhiên giơ tay lên.

“Trần Mộc, ngươi…” Trong đôi mắt đẹp của Vạn Lam hiện lên vẻ ngạc nhiên.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK