Mục lục
Vạn cổ đệ nhất kiếm - Trần Mộc (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Phía dưới, ánh mắt Trần Mộc vô cùng nghiêm nghị, tung một nắm đấm thẳng xuống dưới đất.

"Thân thể nhập vào lòng đất, tụ thành linh khí đại địa, chứng minh đạo lý ..."

"Đại Địa Chi Lực, hút!"

Trần Mộc cũng biết bản thân hắn không thể tiếp tục giữ bất kỳ con át chủ bài nào nữa, kể cả phải phá huỷ gương Thiên Ma Long này, thì hắn cũng quyết không để nó rơi vào tay đám người Thiên Ma Cung này.

Một phù văn màu vàng cổ xưa từ trong lòng bàn tay của Trần Mộc hoá thành năng lượng bí ẩn khó mà tiêu diệt rồi xâm nhập vào mặt đất rộng lớn.

Sau đó, không gian rung chuyển, những tiếng ù ù của đại lộ Hồng Lữ vang lên khắp người Trần Mộc, và mặt đất ngay dưới chân hắn cũng bắt đầu rung lên dữ dội.

Mặt đất nứt ra, núi rung chuyển, những vết nứt sâu khoảng nửa ngón tay nhanh chóng bị xé toạc ra từ dưới lòng đất.

Từng tia sức mạnh của tự nhiên bắt đầu được hút ra từ trong những khe nứt này, biến thành một dòng lũ màu xám xịt cuồn cuộn nhập vào cơ thể Trần Mộc.

Cả người Trần Mộc được bao phủ bởi ánh sáng chói mắt, lúc này, linh lực cuồng bạo cuộn trào, hai mắt đỏ rực, trong nháy mắt hắn đã từ tầng thứ tư nhảy vọt lên tầng thứ bảy của cảnh giới Thông Thiên.

Chỉ với một nhịp thở, Trần Mộc đã xuyên qua ba tầng thực lực, nhưng chưa dừng ở đó, nguồn năng lượng màu xám xịt kia vẫn không ngừng bốc lên từ mặt đất và xâm nhập vào cơ thể hắn.

Lúc này, có lẽ vì một nhịp thở mang về quá nhiều năng lượng nên toàn bộ cơ mạch máu của Trần Mộc đều căng giãn ra hệt như có thể vỡ bất cứ lúc nào.

Nhưng đôi mắt của Trần Mộc vẫn đỏ hoe, cố gắng gượng, tiếp tục xuyên qua thêm hai tầng thực lực và đến với tầng thứ chín!

"Tên nhóc này.... xảy ra chuyện gì vậy?", hai tên áo đen của Thiên Ma Cung thấy dáng vẻ này của Trần Mộc vô cùng sững sờ, thốt lên với vẻ đầy khó tin.

Chỉ một hơi thở mà tăng thêm năm tầng thực lực sao?

Sao có thể thế được chứ?

“Cút đi, để ta đánh chết hắn!", lúc này, Mai Trường Lâm đi tới, ánh mắt vô cùng tức giận, đằm đằm sát khí nhìn về phía Trần Mộc.

Khác với Tần Thạch Long, bà ta đã cởi bỏ miếng vải đen che mặt ra, nở một nụ cười hiểm ác: "Tên khốn, ngươi còn nhớ ta không? Ta từng nói nếu gặp lại ngươi lần nữa, ta nhất định sẽ chém đứt đầu ngươi!"

Trần Mộc từ từ ngẩng đầu lên, đôi mắt đỏ sọc của hắn hệt như sắp mất hết lý trí, tàn bạo vô cùng.

Hắn chỉ liếc mắt nhìn Mai Trường Lâm với ánh mắt lạnh như băng, gương mặt vẫn không chút biểu cảm rồi lao thẳng tới giết Hoàng Côn.

"Tên khốn, dừng lại cho ta!"

Thấy chàng thanh niên này dám phớt lờ mình, Mai Trường Lâm thật sự rất tức giận.

Bà ta đường đường là một bậc thầy kiếm đạo, nào có ai dám không coi trọng bà ta!

Ngay lúc đó, bà ta cũng vụt đi theo, lao thẳng lên bầu trời, dưới sự bộc phát của linh lực, bà ta giơ kiếm định chém thẳng vào Trần Mộc.

Nhưng lúc này, cơ thể Trần Mộc vốn đang lao thẳng về phía Hoàng Côn lại đột nhiên biến mất trong không gian.

Mai Trường Lâm sững người, cho đến khi kịp định thần lại thì đã có một bóng người ma quái không biết tự lúc nào đã xuất hiện ngay trước mặt bà ta, một bàn tay nhanh như chớp giơ lên bóp chặt cổ bà ta, hung tợn nói: "Lão yêu kia, ngươi muốn chết lắm sao? Có phải không? Nói ta nghe thử xem!"

Lúc này, ánh mắt Trần Mộc hệt như một con dã thú điên cuồng, đôi mắt đỏ sọc lên, răng nghiến kèn kẹt, một tay thì bóp chặt lấy cổ của Mai Trường Lâm, dáng vẻ hung dữ đó khiến ai ai cũng sợ đến rùng mình.

"Giờ ta không có thời gian đấu với ngươi đâu, sao ngươi cứ ép ta thế!", Trần Mộc dữ dằn lầm bầm.

"Tên khốn kiếp nhà ngươi..."

Gương mặt quý phái của Mai Trường Lâm đỏ tía lên, mắt bà ta trợn trừng, tràn đầy sát khí nhìn chằm chằm Trần Mộc.

Bà ta đến nằm mơ cũng không ngờ được là kể từ lần trước hai người gặp nhau, mới chưa được ba tháng mà thực lực của Trần Mộc đã tăng vọt đến mức độ khủng khiếp này rồi.

Nghĩ lại lúc đó, Trần Mộc phải hợp lực với Hạ Phi Vũ thì mới miễn cưỡng ngang sức chiến đấu được với Mai Trường Lâm, vậy mà giờ hắn chỉ cần một tay cũng có thể khiến bà ta không nhúc nhích được rồi.

Bà ta vô cùng căm hận.

Bà ta hận vì tại sao ban đầu không kịp thời ra tay diệt trừ hắn tận gốc, cho dù phải trả giá đắt nhường nào, cũng không chừa lại cho hắn bất kỳ cơ hội lớn mạnh nào cả.


Bà ta hận Tam Hoàng tử thiên phú song toàn, đường đường là người đứng đầu của Ninh Quốc lại để tên khốn Trần Mộc này chạy thoát!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK