Mục lục
Vạn cổ đệ nhất kiếm - Trần Mộc (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Xét về mặt ưu tú thì chẳng phải đệ tử của Thiên Điện xuất sắc hơn nhiều sao? Tại sao chưa từng thấy Đông Phương Dịch đứng ra nói đỡ cho bọn họ chứ!

"Thái thượng trưởng lão nói cũng có lý, thấy em gái gặp nguy thì ra tay cứu giúp cũng là chuyện thường tình, vậy thì chuyện khi nãy cứ coi như chưa từng xảy ra đi!", chủ môn phái cười nói.

Cũng chỉ là hai đệ tử mà thôi, chủ môn phái cũng không muốn vì bọn họ mà tranh cãi với thái thượng trưởng lão.

Vì vậy, để mọi thứ suôn sẻ, ông ta đành nể mặt thái thượng trưởng lão.

Trần Mộc và Hạ Phi Vũ hơi ngạc nhiên, rồi ngay sau đó ánh mắt của Trần Mộc hướng về phía vị thái thượng trưởng lão kia, và trùng hợp là Đông Phương Dịch cũng đang nhìn hắn, khẽ nheo mắt và mỉm cười, bộ dạng ấy khiến Trần Mộc thầm hoang mang, ông già này rốt cuộc đang đi nước đi quỷ quái nào vậy?

"Cuộc thi tiếp tục, trận đấu tiếp theo..."

Thấy vậy, ông già mặc áo dài xám cũng không dài dòng nhiều lời nữa, tiếp tục gọi tên theo thứ tự danh sách.

Còn Trần Mộc và Hạ Phi Vũ cũng rời khỏi quảng trường Thiên Sơn này, đưa Hạ Chỉ Lan về chỗ Linh Điện.

. . .

Quay về chỗ Linh Điện, Hạ Phi Vũ lấy viên linh đan của mình ra đưa cho Hạ Chỉ Lan, nói: "Đây là tài nguyên tu luyện mà ta có được lúc ở Địa Điện, đều cho em hết cả, em cứ yên tâm mà ở đây dưỡng thương đi!"

“Không cần đâu anh, nhiều quá rồi!", Hạ Chỉ Lan dở khóc dở cười.

"Không cần, cứ cầm lấy đi!", Hạ Phi Vũ tiếp tục nói.

Hạ Chỉ Lan gượng cười, chỉ đành nhận lấy, nhưng tình nghĩa anh em này khiến trong lòng nàng ta cảm thấy vô cùng ấm áp.

Sau đó, đôi mắt mỹ miều của nàng ta hướng về phía Trần Mộc và Trình Vũ Hiên, gương mặt có chút day dứt, nói: "Trình sư tỷ, Trần Mộc, xin lỗi, tôi đã thua rồi, tiếp sau đây chỉ đành giao phó cho hai người!"

"Sư muội nói gì vậy, bảo toàn tính mạng quan trọng hơn, đừng áp lực quá, tất cả cứ giao cho sư tỷ ta!", Trình Vũ Hiên khẽ xoa đầu Hạ Chỉ Lan, mỉm cười nói.

Trần Mộc cũng nói: "Cô cứ nghỉ ngơi cho tốt là được, chẳng bao lâu nữa thôi, cô sẽ nghe tin mừng là Linh Điện đã lọt vào top bốn!"

"Ừm ừm!"

Hạ Chỉ Lan gật đầu, gương mặt xinh xắn của nàng ta thoáng hiện một nụ cười vui mừng vô cùng mê hoặc.

Nàng ta chưa từng nghi ngờ lời Trần Mộc nói.

Chỉ cần đó là lời thốt ra từ miệng của Trần Mộc thì đều sẽ thành hiện thực cả!

"Hai người mau đi tới quảng trường Thiên Sơn đi, đừng bỏ lỡ cuộc thi, à mà hai người cũng đừng ép bản thân quá, bảo toàn tính mạng mới là quan trọng nhất!", Hạ Chỉ Lan cười nói.

"Nhất trí!", Trần Mộc và Trình Vũ Hiên khẽ gật đầu.

. . .

Mấy người họ lại quay về quảng trường Thiên Sơn, nhưng lần này sắc mặt của Trần Mộc đã hoàn toàn khác.

Trình Vũ Hiên cũng cảm nhận được sự thay đổi này của Trần Mộc, bởi Trần Mộc của khi nãy vẫn luôn rất ung dung.

Cho dù là Linh Điện đang phải đối mặt với nguy cơ giải tán, Trần Mộc vẫn rất thản nhiên, hệt như một kiểu bình thản sau khi trải qua năm dài tháng rộng, trong lòng hắn vẫn không chút dao động, dường như mấy trận đấu này cũng chỉ là những trận đánh vụn vặt với hắn mà thôi.

Nhưng bây giờ, Trình Vũ Hiên cảm nhận được rất rõ sát khí toát ra từ người Trần Mộc.

"Này sư đệ, nhà ngươi quan tâm tới nàng ta quá nhỉ, sao nào? Có tình ý với nàng ta rồi sao?"

"Người không hiểu được đâu?", Trần Mộc lạnh lùng đáp.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK