• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sáu năm sau.

Thành phố G, Trang trại nhà Tư Đồ. Một nhà bốn người Hoắc Hạo Nhiên hôm nay xuống trang trại thăm ông bà Miểu. Cả gia đình đi mất hơn nửa ngày mới đến.

Bên trong trang trại, ông bà Miểu đang cùng nhau tưới một vườn lớn toàn hoa mặt trời còn non, tất cả đêu chưa có nở hoa, mới lên cây con, lá xanh mơn mởn trong nắng vàng. Phía xa thì đám hoa mặt trời khác trưởng thành hơn một màu lại vàng rực rỡ.

Hoắc Hạo Nhiên ôm con gái là Hoắc Thiên Tú, năm nay cô nhóc tròn 6 tuổi, đôi mắt cô bé có màu hổ phách như cha. Khuôn mặt trắng nộn, ôn nhu như ngọc, ngũ quan đều rõ ràng, xinh đẹp như mẹ. Đi theo phía sau là Hoắc Thiên Nhật chính là cậu nhóc Phương Nhật. Sau khi kết hôn xong, Hoắc Hạo Nhiên đổi tên cho con trai theo họ Hoắc của anh.

Phương Vũ Yên đi cùng con trai phía sau, khuôn mặt tươi tắn vạn phần xinh đẹp, quyến rũ. Hai đứa con đều lớn, nhưng Phương Vũ Yên vẫn còn mặn mà thập phần xinh đẹp như thủa đôi mươi, đủ cho thấy Hoắc Hạo Nhiên cưng chiều cô đến mức nào.

Hoắc Thiên Nhật hiện tại vừa tròn 10 tuổi, dáng vẻ ít nhiều đã gần với dáng vẻ thiếu niên, tuấn tú khí khái không khác gì Hoắc Hạo Nhiên đến tám chín phần dù chỉ mới mười tuổi. Tính tình lạnh lùng lại cổ quái từ bé, ít nói, tích tụ như kim, càng lớn lại càng giống cha, đặc biệt kiêu ngạo, không hề có hứng thú với con gái cực kỳ, vì cậu nghĩ con gái thật phiền phức.

Ngoại trừ Hoắc Thiên Tú là em gái ra, Hoắc Thiên Nhật tuyệt sẽ không giao tiếp với bất kỳ bạn nhỏ là nữ cùng tuổi nào.

Cả nhà còn chưa đi tới trang trại liền gặp được hai cha con cũng đi cùng chiều với họ, mà hai cha con một lớn một nhỏ này không ai khác chính là con trai và cháu nội của ông bà Miểu. Tư Đồ Khanh và cậu con trai khoảng 10 tuổi Tư Đồ Khiêm.

Mười năm rồi, Tư Đồ Khanh mới đặt chân trở lại cố hương, mười năm ôm thương hận trong lòng vì nỗi đau mất vợ, hôm nay anh một lần nữa quay trở lại. Chuyện năm đó xảy ra, anh trách cha mẹ anh quá vô tâm, nhưng suy cho cùng anh vẫn là con trai ông bà, cha mẹ gần đất xa trời, anh há có thể lại cứ mãi làm một đứa con bất hiếu.

Hôm nay là lần đầu tiên từ nước ngoài sau mười năm trở lại, Tư Đồ Khanh việc đầu tiên anh muốn làm nhất chính là đưa con trai anh ra mắt ông bà nội nó. Tư Đồ Khiêm năm nay cũng mười tuổi, nhưng dáng người so với Hoắc Thiên Nhật có chút bé thấp hơn. Cậu không giống mấy bạn họ cùng lứa, tính tình tuy có hơi nhút nhát, nhưng hòa đồng dễ gần, rất khiến cho người khác sinh ra cảm giác yêu thích cậu.

Tính cách này hoàn toàn trái với tính cách của Hoắc Thiên Nhật.

Hoắc Hạo Nhiên vừa nhìn thấy Tư Đồ Khanh, tức khắc liền nhận ra, trong mắt vừa là kinh ngạc vừa là kinh hỷ, mà đồng dạng với Hoắc Hạo Nhiên, Tư Đồ Khanh cũng vừa nhìn thấy bạn cũ cũng ngạc nhiên không kém, cả hai cùng không hiểu mà gọi tên nhau, “Hạo Nhiên/ A Khanh.”

“Thế nào lại gặp được cậu ở đây, mười năm rồi.” Tư Đồ Khanh tươi cười thân thiện mà hỏi han bạn cũ.

Hoắc Hạo Nhiên bước tới ôm chầm lấy Tư Đồ Khanh, “Thế nào, gặp được mình ở đây liền không kinh hỷ sao, thời gian qua ở nước ngoài sống tốt chứ?”

“Cũng ổn lắm, lần này hai cha con mình trở về sẽ không đi nữa, mình đưa tiểu Khiêm về nước để trị bệnh.” Tư Đồ Khanh đáp.

“Trị bệnh?” Hoắc Hạo Nhiên cúi đầu nhìn cậu nhóc phía sau Tư Đồ Khanh, lại hỏi: “Thằng bé bị bệnh gì, bên nước ngoài trị liệu không tốt sao?”

“À, không sao, chỉ là bệnh vặt thôi, về nước cũng có thể điều trị.” Tư Đồ Khanh cũng không muốn nói quá nhiều về căn bệnh của con trai anh. Hoắc Hạo Nhiên biết ý cũng không hỏi thêm.

Anh lại đổi chủ đề khác, “Này, lần này trở về sẽ không giận cha mẹ vợ nữa chứ, nên mới ở lại sao?” Hoắc Hạo Nhiên vừa hỏi vừa sóng vai đi ngang Tư Đồ Khanh đi tiếp.

“Cha mẹ vợ sao?” Tư Đồ khó hiểu nhìn Hoắc Hạo Nhiên, xong lúc này mới quay đầu lại nhìn phía sau Hoắc Hạo Nhiên, anh còn thấy một người phụ nữ dáng người mảnh khảnh vô cùng xinh đẹp, đi bên cạnh còn có một cậu nhóc thoạt nhìn giống Hoắc Hạo Nhiên như đúc, bằng tuổi con trai anh, mà thằng bé kia nghiễm nhiên nãy giờ vẫn luôn đang nhìn chằm chằm tiểu Khiêm nhà anh.

“Hạo Nhiên đây là…” Tư Đồ Khanh nhìn hết một nhà bốn người, trong lòng đầy nghi vấn nhưng không biết hỏi từ đâu.

Hoắc Hạo Nhiên lúc này mới chậm rãi giải thích, “Quên mất không giới thiệu với cậu, mười năm cậu mới trở về, có không ít sự việc đã xảy ra, mình lấy vợ được hai con rồi, vợ mình chính là con gái nuôi của cha mẹ cậu, nói đúng hơn vợ mình trên danh nghĩa chính là em gái nuôi của cậu.”

“Hả?” Tư Đồ Khanh kinh ngạc không thôi, cái này quá bất ngờ, đúng là thời gian trôi đi cái gì cũng có thể xảy ra, anh mới trở về thế nào lại có thêm một cô em gái xinh đẹp, còn trở thành anh vợ của tên Hoắc Hạo Nhiên kia, cái này cũng quá là vi diệu mà.

Tư Đồ Khanh hồi lâu mới tiêu hóa hết tin tức mà Hoắc Hạo Nhiên nói, sau đó nhìn Phương Vũ Yên, lại nhìn Hoắc Hạo Nhiên, vui vẻ nói: “Xem ra, em gái và em rể của anh thật hạnh phúc, chúc mừng, chúc mừng.''

Phương Vũ Yên lúc này mới gật đầu mỉm cười thân thiết với Tư Đồ Khanh, “Chào anh, em là Vũ Yên, em nghe cha mẹ nhắc anh rất nhiều, thật vinh hạnh, cuối cùng cũng được gặp anh.”

Tư Đồ Khanh ôn hòa gật đầu, thái độ biểu cảm cũng không quá xa cách, anh không biết cô gái này vì sao lại trở thành con nuôi của ba mẹ anh, nhưng lại có thể khiến Hoắc Hạo Nhiên lạnh lùng kiêu ngạo năm nào như biến thành một người khác, anh liền không khỏi khâm phục mấy phần.

Ba người lớn đi trước, trên tay Hoắc Hạo Nhiên vẫn ôm cô nhóc Hoắc Thiên Tú, cả ba người trò chuyện rất vui vẻ, căn bản đã quên hai cậu nhóc bị bỏ lại phía sau.

Cả hai cậu nhóc vậy mà không nhanh, cũng không chậm đi sóng vai cùng nhau, nhưng lại chẳng nói chuyện với nhau. Hoắc Thiên Nhật nhìn chằm chằm Tư Đồ Khiêm, muốn hỏi gì đó, nhưng lại thôi. Dẫu sao cậu cũng là tiểu thiếu gia kiêu ngạo, là cháu đích tôn của Hoắc gia, uy nghiêm thể diện của cậu tuyệt đối không cho phép bản thân phải bắt chuyện người khác trước.

Nghĩ vậy, cậu quyết định im lặng.

Mà người đối diện Hoắc Thiên Nhật là Tư Đồ Khiêm lúc này lại trái ngược hoàn toàn, cậu nhóc vừa nhìn đến dáng dấp của Hoắc Thiên Nhật, phút chốc liền bối rối, nhưng là trẻ con, chỉ có thích thú muốn làm quen, nghĩ vậy, Tư Đồ Khiêm cũng nhanh chóng làm quen mở miệng trước: “Xin chào, mình là Tư Đồ Khiêm, cậu có thể gọi mình là A Khiêm, Khiêm trong khiêm tốn.”

Cậu nhóc Tư Đồ Khiêm đưa bàn tay nhỏ trắng nõn về phía Hoắc Thiên Nhật nói tiếp, “Mình muốn làm quen với cậu, cậu tên gì?”

Hoắc Thiên Nhật một lần nữa lại nhìn đến Tư Đồ Khiêm, hai mắt thoáng qua tia chán ghét, cậu căn bản không thích ai nói nhiều như vậy, chỉ mới gặp lần đầu, có cần khoa trương thế không, cái gì mà khiêm trong khiêm tốn, phiền phức như Thiên Tú em gái của cậu vậy, thật phiền.

Hoặc Thiên Nhật không thích nói nhiều, chỉ lạnh nhạt đáp: “Xin lỗi, tôi không xưng tên với người lạ.” Nói xong cậu liền đi thẳng theo cha mẹ phía trước, không hề quay lại nhìn cậu nhóc Tư Đồ Khiêm một cái. Căn bản cũng không biết trong lòng Tư Đồ Khiêm lúc này hụt hẫng cỡ nào, đây là lần đầu cậu bé bị từ chối làm quen.

Cậu thầm nghĩ tên tiểu thiếu gia kia thật kiêu ngạo mà, người khó ưa như vậy không biết ai có thể làm bạn với cậu ta không nữa, không xưng tên thì thôi có gì mà phải vênh mặt như vậy, chẳng qua cũng chỉ là một tên thiếu gia được sủng mà kiêu thôi.

Đúng là đáng ghét.

Mà Hoắc Thiên Nhật và Tư Đồ Khiêm lại không ngờ lần gặp gỡ này sẽ là định mệnh của họ sau mười mấy năm sau…

Hoắc Thiên Nhật ở phía trước tâm tình tự nhiên có chút phức tạp. Chợt nghĩ có phải cậu quá đáng rồi không, suy nghĩ một lát cậu lại cười lạnh, vẫn là kệ thôi, người như tên nhóc kia, cậu mới không thèm để ý…

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang