….
Bệnh viện Trung Ương thành phố G.
Trong phòng cấp cứu, Hoắc Hạo Nhiên và Phương Vũ Yên đang được các bác sĩ và y tá nhanh chóng cấp cứu, xử lý vết thương.
Bên ngoài phòng cấp cứu, ông bà Miểu cùng cậu bé Phương Nhật và thư ký Trần Sang đang ngồi đợi kết quả. Ông Miểu lúc naỳ mới hỏi Trần Sang, “Thư ký Trần, sao cậu biết Hạo Nhiên gặp chuyện mà tới kịp lúc?”
Trần Sang gãi đầu, không biết nên trả lời thế nào bởi vì thật ra cậu ta cũng đâu có biết boss nhà mình gặp chuyện, tất cả đều là do cậu nhóc Phương Nhật đã gọi để báo tin cho anh ta. Trần Sang nhìn đến cậu bé đang ngồi bên cạnh bà Miểu, hai mắt nãy giờ vẫn chưa hề rời khỏi cửa phòng phẫu thuật một khắc nào, Trần Sang thở dài một cái, mới kể rõ đầu đuôi mọi chuyện…
“Tư Đồ lão gia, phu nhân, chuyện này tất cả đều do Phương Nhật đã gọi điện báo tin cho cháu từ lúc sẩm tối, lúc đó cháu vừa cùng hai người bạn đi bar về vì bọn cháu được Hoắc tổng cho nghỉ phép một ngày.” Trần Sang nói đến chỗ này, hơi xấu hổ cúi đầu, thật ra làm một thư ký thân cận như cậu ta, điện thoại của cậu ta buộc phải cầm 24/24 trong túi, nhưng mà chiều hôm nay, lúc đi ra ngoài cùng bạn, Trần Sang lại chểnh mảng không mang theo điện thoại, kết quả khi về đến khách sạn, điện thoại của cậu ta reo đến muốn cháy máy.
Trần Sang vẫn cúi đầu nhưng không quên kể tiếp, “Lúc đó cháu vội bắt máy khi thấy số lạ gọi tới, nghe điện thoại xong mới biết Phương Nhật điện thoại, cháu bị dọa một phen.”
Ông Miểu nhìn Trần Sang, trong lòng ông nôn nóng, lại hỏi: “Được rồi, sau đó thì sao, làm thế nào mà cậu còn đến đó trước cả cảnh sát?”
Trần Sang ngẩng đầu, “À, chuyện là vậy, sau khi cháu nhận được điện thoại của cậu nhóc Phương Nhật, cháu đã cùng Phi Ân ngay lập tức lái xe đến trấn nơi hai bác sống, nhưng đi được giữa đường thì cháu lại nhận được cuộc gọi của Hoắc tổng.”
“Cậu nhận được điện thoại từ Hạo Nhiên sao?” Bà Miểu hai mắt đỏ hoe, xen vào hỏi.
Trần Sang gật đầu, “Vâng ạ, lúc đó chỗ bọn cháu lái xe bị mắc trận mưa, nhưng may là mưa cũng vừa tạnh, cháu và Phi Ân đã theo định vị ban đầu mà Nhật Nhật gửi cho để tìm Hoắc tổng và luật sư Phương, nhưng sau đó đi xa thị trấn vào sâu trong rừng thì định vị bị mất, hai bọn cháu còn chưa biết làm thế nào, chỉ có thể lái xe đi thẳng về phía trước, sang một thị trấn khác, cháu mới nhận được cuộc gọi của Hoắc tổng. Anh ấy nói rất ngắn gọn địa điểm mà bọn cháu cần đến để cứu họ, sau đó thì tắt máy. Phi Ân cùng cháu gọi lại rất nhiều cuộc gọi nhưng đều là không liên lạc được, sau đó khó khăn lắm bọn cháu mới tìm được chỗ hai người họ gặp nạn.”
Trần Sang hai bàn tay lồng vào nhau, vừa kể vừa đầy hối hận, “Lúc cháu và Phi Ân tìm đến nơi, tìm được hai người họ đã là gần 11 giờ khuya. Sau đó thì cảnh sát cũng tới. Nếu lúc đó cháu và Phi Ân không đến kịp, có lẽ hai người họ…”
Trần Sang không dám kể tiếp, cảnh tượng lúc đó làm cho anh ta và Phi Ân, một người vệ sĩ lâu năm cũng phải khiếp đảm, khắp gian nhà đó đều là máu, Hoắc Hạo Nhiên lúc đó ôm Phương Vũ Yên, cả hai người đều bị thương nặng hôn mê sâu, trên người toàn là máu.
Nhưng có một điều là hai người dù đang hôn mê, nhưng hai bàn tay vẫn luôn đan xen vào nhau rất chặt, khiến Trần Sang và Phi Ân khó khăn lắm mới cùng nhau mang được cả hai người cùng lên xe một lúc để đi cấp cứu.
Cảnh sát cũng mang 5 tên tù vượt ngục kia, bao gồm Tôn Kỳ và bốn tên đàn em của hắn. Thật đáng sợ là 5 tên này đều bị đánh đến sắp chết, kẻ thì gãy hai tay, người thì gãy hai chân, kẻ lại bị thương ở mặt, còn lại xương sống cũng gãy nốt, nhưng tất cả đều chưa chết, có lẽ Hoắc Hạo Nhiên chỉ đánh cảnh cáo, anh nương tay giữ mạng cho bọn chúng để bọn chúng đền tội đúng với pháp luật.
Trần Sang lúc này bỗng nhiên đứng lên, anh cúi đầu, một dạng vô cùng áy náy, “Tư Đồ lão gia, phu nhân, là cháu tắc trách, không bảo vệ thiếu gia và luật sư Phương an toàn, nếu cháu nhận điện thoại sớm hơn, và đến sớm hơn một chút, có lẽ sự việc cũng không nghiêm trọng đến vậy…”
“Hầy, bỏ đi, bỏ đi.” Bà Miểu nhẹ giọng nói: “Không sao rồi, Hạo Nhiên và con gái ta đã không sao rồi, cậu cũng đừng có tự trách mình mãi như thế, không ai trong chúng ta muốn bị như vậy cả, mà cậu đã báo cho ông bà Hoắc chưa?”
“Thưa Phu nhân, cháu đã gọi điện thoại báo tin rồi, Hoắc lão gia và Hoắc Phu nhân sáng sớm sẽ đến đây.” Trần Sang đáp, sau đó xin phép đi mua cháo khuya cho mọi người, cậu ta vừa đi vừa gãi đầu có chút không tin vào lỗ tai của mình.
Sao chỉ mới một ngày mà luật sư Phương lại trở thành Tư Đồ tiểu thư thế nhỉ?
Chắc là nghe lầm rồi đi.
Ông Miểu biết Trần Sang đi mua đồ ăn, thì cũng không phản đối, phất tay để cậu ta đi, thật là chuyện này cũng không thể trách Trần Sang được, cậu ta không phải là một thư ký không có trách nhiệm, cậu ta bất đắc dĩ cũng là làm theo lệnh Hoắc Hạo Nhiên nên mới không đi cùng mà thôi.
Cũng may, cả Hạo Nhiên và con gái nuôi của ông đều không sao, còn giữ được một mạng, còn bọn khốn Tôn Kỳ, lần này dù có mọc cánh cũng không thoát được tội.
Đèn phòng giải phẫu lúc này cũng tắt, bác sĩ và y tá cùng nhau ra ngoài, ông Miểu ôm Phương Nhật cùng bà Miểu vội vàng đi tới chỗ đám bác sĩ và y tá vừa đi ra.
“Bác Sĩ, con gái tôi sao rồi?” Ông Miểu sốt ruột lên tiếng hỏi đầu tiên.
Bác sĩ tháo khẩu trang, quệt đi mồ hôi đổ trên trán, từ tốn chậm rãi nói: “Cũng may là vừa kịp lúc, con gái của ngài bị trúng xuân dược, nhưng xử lý kịp lúc sẽ không sao. Ngoài ra, cô ấy bị thương phần mềm ở nhiều chỗ, trên trán bị va chạm khá mạnh, nhưng may là chỉ bị thương bên ngoài, điều dưỡng một thời gian sẽ tốt, cổ họng cô ấy có thể sẽ khó nói chuyện một thời gian ngắn, nên nghỉ ngơi, về tâm lý cũng không hề hấn gì, ý chí tự sinh của con gái ông bà làm tôi rất bội phục.”
Bà Miểu thở phào một cái, ông Miểu cũng không quên vội hỏi tiếp: “Vậy còn con rể của tôi, nó không sao chứ?”
Bác sĩ hơi do dự, nhưng vấn là nói ra, “Cậu ấy tạm thời không sao, tất cả vết thương bị dao cắt trên người làm mất máu khá nhiều, tính mạng không có gì nguy hiểm, nhưng mà…”
Hai từ “Nhưng mà” của bác sĩ kia làm ông bà Miểu lộp bộp lo lắng trong lòng, “Có gì nguy hiểm đến thằng bé sao, bác sĩ nhất định phải cứu nó..” Bà Miểu không kìm nổi mà sắp rơi lệ đến nơi.
“Phu nhân, bà cứ yên tâm, ý tôi là cậu nhà đây có chút ảnh hưởng về mặt tâm lý thôi, cậu ấy gần như sắp mặc phải chứng thần kinh phân liệt lo được lo mất.” Bác Sĩ nói rồi nhìn ông bà Miểu thẳng thắn hỏi: “Cậu nhà trước đây có phải đã tổn thương tâm lý một thời gian không?”
Ông bà Miểu cũng không tiện nói ra, vì chuyện này liên quan đến nhà họ Hoắc, nhưng cuối cùng chỉ có thể thừa nhận, “Đúng vậy, 6 năm trước, con rể tôi có bị tổn thương tâm lý một thời gian, nên tính tình sau đó cũng thay đổi.”
Vị bác sĩ nghe xong cũng không lấy làm lạ, ôn tồn nói: “Là thế này, hiện tại thì hai bệnh nhân đã qua cơn nguy hiểm, đợi cả hai tỉnh lại người nhà mới nên vào thăm họ, sau đó nếu như con rể ông bà không xảy ra tình huống gì đặc biệt sau khi tỉnh lại, thì tâm lý của cậu ấy tự nhiên sẽ không sao.”
Ông bà Miểu nghe cái hiểu, cái không hiểu liền cảm ơn bác sĩ rồi để họ đi.
Sau đó ông bà Miểu lại ôm Phương Nhật đi làm thủ tục nhập viện cho Hoắc Hạo Nhiên và Phương Vũ Yên, cậu nhóc Phương Nhật lúc này mới ôm cổ ông Miểu hỏi ông: “Ông ngoại, cha mẹ con có phải sẽ không sao nữa đúng không?”
“Ừm, đã không sao rồi, tất cả đều nhờ công của Nhật Nhật con đấy.” Ông Miểu hiền hòa vừa xoa đầu cậu bé vừa nói.
Bà Miểu đi bên cạnh dĩ nhiên cũng nghe được câu hỏi của Nhật Nhật, bà nắm bàn tay nhỏ của cậu bé, vỗ về an ủi, “Đúng vậy, cha mẹ của con đều đã không sao nữa rồi, đợi cha mẹ con phục hồi, một nhà chúng ta sẽ cùng nhau về nhà chịu không?”
Nhật Nhật vui vẻ gật đầu, thật tốt khi cha và mẹ cậu đều bình an trở về với cậu….