Từng giây trôi qua, Phương Vũ Yên thật sự rất tức. Nếu Hoắc Hạo Nhiên kia mà không bị thương cô liền cho anh một trận. Tên đàn ông đẹp trai này sao lại xấu tính như thế chứ, cô có nên rút lại lời đồng ý của mình không nhỉ?
Phương Vũ Yên quay lưng về phía Hoắc Hạo Nhiên, nhưng vì thế mà cô cũng bỏ qua mất khoảnh khắc hạnh phúc nhất trên khuôn mặt anh lúc này. Hoắc Hạo Nhiên đang cười, một nụ cười hạnh phúc nhất mà từ trước đến nay chưa từng có.
Vũ Yên của anh ghen rồi?
Cô ấy ghen có nghĩa là cô ấy có tình cảm với mình? Hoắc Hạo Nhiên vừa nghĩ vừa tự cười một mình đến hai bờ khóe mắt cũng cong cong.
“Vũ Yên, anh uống hết sữa pha giấm rồi.” Hoắc Hạo Nhiên lại lên tiếng trêu chọc. Phương Vũ Yên còn đang tức giận, nên cô quyết định làm thinh, cho anh chừa cái tật trêu cô.
Nhưng là chưa đầy mười dây trôi qua thì phía sau lưng mình, Phương Vũ Yên cảm nhận được một luồng hơi ấm rất đậm, đồng thời còn có hai cánh tay luồn tới kéo cô ôm vào ngực khiến cô không kịp phản ứng. Thanh âm nhu hòa nhanh chóng cất lên: “Ngoan, để anh ôm em một lát.”
Phương Vũ Yên chỉ dám nằm yên không dám động, một phần vì sợ động đến vết thương của anh, một phần lại xấu hổ vì để anh biết bản thân cô đang ghen.
“Anh làm gì? Ai cho anh nằm cùng giường, lại muốn chiếm tiện nghi của em?” Phương Vũ Yên không vui nói.
Hoắc Hạo Nhiên hai tay ôm chặt cô gái của anh một chút, hít hà hương thơm nhàn nhạt sau tó gáy cô, mùi vị xen lẫn một chút mùi thuốc của bệnh viện, rất dễ chịu. “Vũ Yên, anh xin lỗi.”
“Vì chuyện gì?” Cô hỏi.
“Vì chuyện lúc sáng. Vì anh mà Nghê Hương Diệp gây chuyện với em.” Hoắc Hạo Nhiên đáp.
“Cô ta trước đây là bạn gái anh sao?” Phương Vũ Yên một bên hỏi một bên khẽ quay người lại, mặt đối mặt với Hoắc Hạo Nhiên. Hai khuôn mặt gần trong gang tấc đến nỗi có thể nhìn rõ đối phương trong đồng tử long lanh của hai người.
Hoắc Hạo Nhiên đưa bàn tay thon dài của anh khẽ vén tóc Phương Vũ Yên ra phía sau, anh nói: “Không tính là bạn gái, anh và cha cô ta có mối quan hệ hợp tác làm ăn, nên biết nhau vậy thôi.”
Phương Vũ Yên nhìn anh, quả quyết nói: “Nhưng mà sáng nay, khi người ta đến đây, vừa gặp em đã tuyên bố chủ quyền rồi, người ta còn nói em quyến rũ anh.
“Em để tâm sao?” Hoắc Hạo Nhiên nhẹ xoa đầu rồi ấn một nụ hôn lên trán cô khiến Phương Vũ Yên bất ngờ, anh lại nói tiếp: “Vũ Yên, anh có em, có Nhật Nhật là đủ rồi, kể khác anh không quan tâm, cũng không để tâm. Người như Nghê Hương Diệp không đáng để em tức giận.”
Phương Vũ Yên hơi ngẩn ra vì hành động và lời nói không có gì chân thành lẫn nghiêm túc hơn lúc này của Hoắc Hạo Nhiên. Cô đương nhiên biết anh thật lòng, cũng biết anh tuyệt đối không làm chuyện có lỗi với cô, nhưng là vì anh chưa biết quá khứ của cô mà thôi, chưa biết mà thôi.
Nếu anh biết rồi, lúc đó anh liệu có thể còn sẽ như lúc này yêu thương cô nữa hay không?
Phương Vũ Yên không nghĩ đến thì thôi, nhưng cứ nghĩ đến chuyện cô còn bí mật giấu anh thì lại không yên chút nào, áy náy. Cô thật sự rất muốn nói rõ ràng cho anh biết, nhưng là hai người họ chỉ vừa bắt đầu mối quan hệ, mới bắt đầu tìm hiểu nhau, nếu bây giờ mà nói ra…
E là sẽ gây ra tổn thương mất, hơn nữa còn làm tổn thương đến chính Nhật Nhật con trai cô, thằng bé vừa được gieo hy vọng, cô thật sự không nỡ lại dập tắt đi niềm vui của thằng bé.
Phương Vũ Yên cứ thế chìm vào trong suy nghĩ của chính bản thân, bất chợt lời nói của Hoắc Hạo Nhiên vang lên, kéo cô về hiện thực: “Vũ Yên, em thật sự cùng ba của Nhật Nhật ly hôn rồi sao?”
Phương Vũ Yên giật mình, đôi mắt đang đối diện với Hoắc Hạo Nhiên lập tức cụp xuống, cả người cũng cứng lại, không biết nên trả lời thế nào, không lẽ cô lại trả lời anh rằng ba của Nhật Nhật thật ra không có ly hôn, cô không chồng, mà ba Nhật Nhật chính là em trai Hoắc Thiên Thành của anh sao?”
Hoắc Hạo Nhiên nhìn biểu cảm của Phương Vũ Yên, anh liền biết cô đang nghĩ gì, có lẽ cô đang khó xử vì bản thân cô không biết rằng người đàn ông năm đó ân ái với cô chính là người đàn ông đang ôm cô lúc này, cô đang cảm thấy có lỗi vì nghĩ người ngủ với cô là em trai anh?
Thật ngốc, người đó chính là Hoắc Hạo Nhiên anh chứ ai.
Anh nhẹ ôm cô vào ngực, rồi nhẹ giọng nói: “Không cần trả lời anh, anh không quan tâm chuyện quá khứ của em đâu, xin lỗi vì lại khiến em nhớ đến chuyện cũ.”
Hoắc Hạo Nhiên khẽ thở dài, anh thật sự rất muốn nói cho cô biết anh chính là người đàn ông năm đó, nhưng lúc này thật sự chưa thích hợp, cô chỉ vừa chấp nhận mối quan hệ tình cảm với anh, nếu nói ra sẽ hỏng hết, với tính cách của cô, thật sẽ khó mà chấp nhận, không được, nhất định phải để đến một thời gian thích hợp nhất, khi đó cho cô biết sự thật cũng không muộn.
Phương Vũ Yên nghe anh xin lỗi, cô nhỏ giọng: “Anh không cần phải xin lỗi, chuyện của em một lúc nào đó, em nhất định sẽ nói tất cả cho anh biết.”
Cô ngước mắt nhìn anh, trong lòng cũng nhẹ nhõm đi không ít, thấy anh cũng không nói gì, cô liền nảy ra ý định trêu chọc anh, nghĩ vậy cô liền nói với anh: “Hoắc tổng à, anh đấy, đàn ông tại sao làm cái gì xong cũng xin lỗi, đó chính là thể hiện sự bất lực của bản thân.”
Hoắc Hạo Nhiên ngạc nhiên, bất lực sao?
Anh cảm thấy gân trên trán mình bỗng giật giật, thật là cái cô gái này, cô nói anh bất lực là sao chứ, anh bất lực mà năm đó chỉ có một đêm thôi, hai người họ liền có bảo bối luôn rồi, vậy thì bất lực ở chỗ nào chứ?
Hoắc Hạo Nhiên rất nhanh đã lấy lại bình tĩnh, anh nhìn thẳng vào mắt cô, cười gian hỏi: “Phương Vũ Yên, em mới nói gì đó, có gan nhắc lại cho anh xem.”
“Em chính là nói đàn ông các anh đừng có cái gì cũng xin lỗi, như thế chính là thể hiện bản thân mình…” Phương Vũ Yên còn chưa kịp nói ra hai từ bất lực thì đã bị Hoắc Hạo Nhiên ôm eo dán chặt cô vào người anh, ai mà biết một khắc kia hai thân thể vừa sáp lại, tiểu Hạo Nhiên của Hoắc Hạo Nhiên lập tức có phản ứng liền giương cờ khởi nghĩa.
Phương Vũ Yên cả kinh, lại xấu hổ vì tay cô rõ ràng cảm nhận được tiểu Hạo Nhiên kia không hề bất lực, xong cô rồi, cô vội rụt tay lại, “Hạo Nhiên, anh lưu manh, tránh xa em ra một chút…”
Hoắc Hạo Nhiên thấy cô phản ứng mạnh, quả thật né cô ra một chút, nhưng cánh tay anh vẫn ôm chặt cô. Thanh âm đầy ma mị, anh nói: “Phương Vũ Yên em có biết là không nên nói một người đàn bị bất lực khi em ở gần họ không?”
“Sao lại không thể nói chứ, em dùng từ của em, ai bảo anh đầu tóc đen tối…” Phương Vũ Yên gượng gạo chống chế nói, hai má cũng đỏ bừng theo.
“Ồ, vậy theo em, hai từ bất lực của em khi nói với anh là gì?” Hoắc Hạo Nhiên nở một nụ cười ranh mãnh, “Anh có bất lực hay không, em thử xem là biết thôi mà.”
“Anh..anh lưu manh.” Phương Vũ Yên xấu hổ muốn chết, trực tiếp vùi đầu vào ngực Hoắc Hạo Nhiên, không dám hé miệng nói thêm câu nào.
Một luật sư danh tiếng như cô và một doanh nhân thành đạt như anh, hai người đấu khẩu thế mà cô lại thua anh.
Hoắc Hạo Nhiên cười đến lộ cả răng khểnh khi thấy Phương Vũ Yên bại trận đầu hàng, nhưng lại rúc đầu vào ngực của chính kẻ địch là anh để trốn tránh. Đúng là rất đáng yêu, cô gái của anh thật sự khiến anh càng lúc càng thấy thú vị, càng khiến anh muốn được ở bên cô nhiều hơn.
Khẽ ôm cô vào lòng, rốt cuộc thì cũng có lúc anh có thể đường đường chính ôm cô, Phương Vũ Yên được anh ôm, cũng không phản đối, tay nhỏ cũng khẽ ôm tấm lưng rộng mà vững chắc của anh, miệng nở nụ cười khẽ, lưng anh ấy thật ấm quá, cô nói thầm.
Hoắc Hạo Nhiên cũng không nói thêm gì, hành động của cô đều đã chứng minh là cô đã chấp nhận anh rồi, anh mỉm cười cùng cô an tĩnh đi vào giấc ngủ…