• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sau cuộc nói chuyện với Phùng Tĩnh Nhã, tất cả chân tướng cũng được làm rõ. Hoắc Hạo Nhiên tạm biệt hai người tiếp tục cả đêm đi tìm kiếm vợ của anh.

Anh hoàn toàn không biết vì để trốn anh, Phương Vũ Yên cắt đứt tất cả liên lạc, kể cả điện thoạt lẫn đồng hồ thông minh của Phương Nhật cũng không hoạt động. Đó là lý do mà Hoắc Hạo Nhiên gọi điện cả buổi nhưng vẫn không thể liên lạc được. Định vị cũng không xác định được.

Cô trong buổi tối sau khi rời khỏi nhà Hoắc gia, cô không dám liên lạc với Phùng Tĩnh Nhã vì sợ bạn thân vì mình mà lo lắng. Huống hồ Phùng Tĩnh Nhã lại là vợ sắp cưới của Kỷ Thiếu Tài, nếu như vì cô mà Tĩnh Nhã trở mặt với Kỷ Thiếu Tài thì thật sự không còn mặt mũi nào, cô lại càng không dám nhờ vả Vệ Sỹ Lâm vì ngại gia đình anh. Hơn nữa cô nghe Tĩnh Nhã nói, sau khi bị cô từ chối tình cảm, Vệ Sỹ Lâm cũng ra nước ngoài cùng gia đình của anh. Không ở Lam Thành nữa.

Cuối cùng Phương Vũ Yên quyết định mang con về nhà riêng của Hoắc Hạo Nhiên, lúc đó anh vẫn chưa về nhà, cô vội vàng lấy tất cả những giấy tờ quan trọng của bản thân rồi ôm con trai một mình đến ga tàu điện ngầm, hai mẹ con lên tàu đến một thành phố nhỏ khác cách xa Lam Thành.

Vậy nên dù Hoắc Hạo Nhiên tìm cả đêm, thậm chí phái tất cả người của anh đi dò la tin tức, kết quả đến sáng hôm sau.

Vẫn là không có một chút tin tức nào.

Văn phòng chủ tịch Nghê thị.

Nghê Chấn Đình đang ngồi thư thả trên ghế lớn của chủ tịch. Thư ký ở bên ngoài lúc này gõ cửa đi vào, bộ dạng gấp gáp, cũng không biết là vì vui mừng hay vì hốt hoảng, vì nhìn hắn có chút gấp.

“Chủ Tịch, chủ tịch, Hoắc…Hoắc đại thiếu đến.”

“Cậu nói ai đến?” Nghê Chấn Đình không dám tin vào lỗ tai của ông ta, lại hỏi: “Cậu nói Hoắc Hạo Nhiên, người đến là tổng giám đốc của Hoắc thị sao?”

“Đúng vậy chủ tịch. Ngài ấy cho người báo trước năm phút nữa ngài ấy sẽ đến.” Thư ký kia hớn hở, “Bây giờ có lẽ đã đến rồi.”

“Mau, mau đi xuống tiếp đón, lần này công ty được cứu rồi.” Nghê Chấn Đình cười mà hai mắt muốn híp hết cả vào. Ông ta cuối cùng cũng mong chờ được ngày có đáp án mà mình muốn, Hoắc Hạo Nhiên tự mình chủ động đi đến công ty của ông ta, lẽ nào là yêu thích con gái của ông ta rồi, con gái đúng là cứu tinh của mình mà. Nghê Chấn Đình suy nghĩ trong lòng. Vội vàng cùng thư ký nhanh chóng xuống sảnh công ty để đón vị đại nhân vật họ Hoắc.

Bên dưới sảnh, đám người Hoắc Hạo Nhiên vừa vào tới, tất cả nhân viên của Nghê thị nghe tin Tổng giám đốc của Hoắc thị đẹp trai ngời ngời, anh tuấn tài giỏi, vị kim chủ lớn mạnh nhất Lam Thành đại giá quang lâm thì ùa nhau ra xếp hàng nghênh đón, ngay cả Tổng giám đốc là Nghê Chấn Tân, con trai Nghê Chấn Đình cũng đích thân ra đón.

Vừa thấy Hoắc Hạo Nhiên, Nghê Chấn Tân vội vàng tiến tới, hai tay cung kính đưa ra muốn bắt tay với anh, làm một bộ thân thiết, “Hoắc tổng, nghe danh đã lâu, hôm nay được gặp mặt quả là vinh hạnh.”

Hoắc Hạo Nhiên nhìn bộ dạng của tên thiếu gia này, có chút khó chịu, chỉ riêng bộ vest màu đỏ đô hắn mặc đã làm anh chán ghét, cùng là đàn ông với nhau nhưng tên này so với đám thuộc hạ của anh, thật không bằng một góc.

Nói đúng hơn thì hắn ta không nam tính cho lắm, mà lại đôi mắt của hắn cứ luôn nhìn anh chằm chằm, điều đó làm anh vô cùng bực mình, nếu không phải vì tìm con ả Nghê Hương Diệp kia, anh còn lâu mới đặt chân đến cái công ty thối nát này.

Đôi mắt Nghê Chấn Tân vẫn nhìn Hoắc Hạo Nhiên không rời nửa khắc, thâm tâm hắn vô cùng mong chờ sẽ bắt lấy đôi bàn tay thon dài kia của Hoắc hạo Nhiên.

“Tôi đến gặp cha cậu, không tìm cậu.” Hoắc Hạo Nhiên lạnh lùng nói rồi tiến thẳng đến sofa trong phòng khách của công ty, ngồi xuống, chân cũng tự nhiên mà vắt chéo, khí khái uy mãnh mà tôn quý.

Đám thuộc hạ theo sau bao gồm Trần Sang và Phi Ân từng người lướt qua Nghê Chấn Tân, nhìn cũng không nhìn một cái khiến hắn ta bị một phen bẽ mặt, này có khác gì xem hắn như kẻ vô hình?

Trong lòng thoáng tức giận, nhưng cũng không dám biểu thị ra ngoài mặt, vội vàng đi theo sau, đám nhân viên hóng hớt bị thư ký của hắn dẹp loạn nửa ngày mới ai về chỗ nấy, không dám ở lại nhìn xem kịch vui.

Lúc này Nghê Chấn Đình cũng vừa xuống tới, vừa thấy Hoắc Hạo Nhiên, ông ta vội vàng đi nhanh đến, ngồi xuống bên kia sofa đối diện với Hoắc Hạo Nhiên, thân thiện nói: “Hoắc thiếu, lâu quá mới được gặp cậu, dạo này cậu phong độ hơn xưa rồi, nhớ hồi trước ấy à, khi tôi mang con bé Hương Diệp đến nhà cậu, cậu mới là sinh viên ra trường, ài đúng là thời gian trôi nhanh quá, lớp trẻ các cậu thật khiến lão già như tôi ngưỡng mộ.”

Hoắc Hạo Nhiên nghe xong câu nói của Nghê Chấn Đình, anh cũng không nói gì nhiều, lại chỉ đơn giản ngắn gọn hỏi một câu: “Nghê Hương Diệp, con gái ông không ở công ty?”

Nghê Chấn Đình bất ngờ, mà Nghê Chấn Tân con trai ông ta ở phía sau cũng kinh ngạc, nhưng từ kinh ngạc lại chuyển sang đố kị, nghĩ Nghê Hương Diệp kia không lẽ đã câu dẫn được Hoắc Hạo Nhiên rồi. Khốn kiếp, hắn còn chưa tiếp cận được người đàn ông này, lẽ nào ả chị gái của hắn đã ăn được rồi, Nghê Chấn Tân trong đầu tự biên tự diễn.

“Không có, không có…à không có đến, có đến.” Nghê Chấn Đình vui mừng đến nói cũng lắp, quả nhiên như ông ta suy đoán, con gái ông ta có lẽ đã thuyết phục được Hoắc Hạo Nhiên rồi.

Hoắc Hạo Nhiên nhìn bộ dạng của lão già trước mặt anh, anh nhếch mép cười khinh thường một cái, rõ ràng là anh biết lão ta đang suy nghĩ cái gì trong đầu. Lão tưởng rằng con gái mình móc được trúng hũ mật là anh chắc, thật viển vông, nằm mơ cũng đừng nghĩ.

Anh nhàn nhạt nói: “Chủ tịch Nghê, con gái ông đến hay không cũng không quan trọng, chỉ là tôi cần nhắc nhở ông một điều, tốt nhất là ông nên giấu cô ta cho kỹ vào, hoặc là cô ta tự mình đến gặp tôi để đền tội, bằng không họa cô ta gây ra cho gia đình tôi, tôi bắt ông trả cho đủ.''

“Cái gì? Cậu nói cái gì? Chuyện này…”  Nghê Chấn Đình khó có thể tin được lời ông ta vừa nghe từ Hoắc Hạo Nhiên, “Hoắc thiếu, cậu nói gì? Cái gì mà gánh họa chứ?”

“Lời tôi nói không bao giờ lặp lại lần thứ hai.” Hoắc Hạo Nhiên đứng dậy, hai tay đút trong túi quần, uy mãnh mà nhìn xuống Nghê Chấn Đình, đôi mắt long lên như sư tử đang nhìn một con cừu nhỏ, giọng anh lạnh băng: “Nghê Chấn Đình, nội trong ba ngày tới mà vợ tôi vẫn chưa quay về cạnh tôi, thì cha con ông, gia đình của ông, từ già đến trẻ, nhất là con gái ông, các người nên tự cầu phúc đi!”

Dứt lời Hoắc Hạo Nhiên đi thẳng ra khỏi cửa lớn, đám thuộc hạ của anh cũng dsi theo, chủ nào thì tớ nấy, Hoắc Hạo Nhiên bá đạo lãnh khốc thế nào, thì đám người Phi Ân và Trần Sang dĩ nhiên là không để một tên cẩu nào ở Nghê thị vào trong mắt rồi.

Nghê Chấn Đình ngồi sụp xuống ghế, ngã ngồi ra sau, đầu óc cũng theo đo mà ong ong lên, ông ta cảm thấy quả tim già của mình sắp không chịu nổi mà muốn vỡ tung. Công ty còn chưa guair quyết khó khăn, lại còn nhận được lệnh uy hiếp của Hoắc thị…

Mọi chuyện đã không còn trong tầm kiểm soát của ông ra nữa, Nghê Chấn Đình suy sụp vì tương lai sắp đại bại của Nghê Thị, khuôn mặt của ông ta cũng vì vậy mà nhanh chóng tím tái, hai mắt nhắm nghiền, thân thể già nua cũng run lên, rồi ngất đi lúc nào không hay…

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK