Đời người khó tránh được có lúc bị người khác hiểu lầm, nhưng đáng buồn hơn chính là bản thân muốn được giải thích nhưng lại không có cơ hội.
Hoắc gia hôm nay trên dưới đều vì một lời ly gián của người ngoài là Nghê Hương Diệp mà không ngại đẩy chính Phương Vũ Yên, người vợ của Hoắc Hạo Nhiên ra khỏi nhà, điều này đối với Hoắc Hạo Nhiên mà nói thật khó có thể tha thứ.
Mọi người đều trầm mặc không ai nói câu nào, chỉ có Nhan Tình, cô vô cùng tức giận khi bị Nghê Hương Diệp đánh lừa, bạo gan cô mở miệng hỏi Hoắc Hạo Nhiên, “Anh cả, nếu như mọi chuyện như lời anh nói, vậy tại sao chị Vũ Yên lại không biết là anh?”
Hoắc Hạo Nhiên nhìn Nhan Tình, dù có chút chán ghét nhưng vẫn miễn cưỡng trả lời, “Vũ Yên không biết, vì bản thân cũng bị ảnh hưởng của xuân dược, hơn nữa cô ấy không biết tôi và Thiên Thành đổi phòng. Mà lại sau đêm đó, cô ấy trốn biệt 4 năm, cho đến khi cô ấy quay lại, tôi đã rất vất vả mới tìm lại được hai người họ.”
Suy nghĩ một lát, Hoắc Hạo Nhiên lại nói tiếp: “Nhan Tình, cô bị Nghê Hương Diệp lợi dụng mà còn răm rắp làm theo, cô có biết, người phụ nữ kia chính là kẻ dàn dựng bắt cóc Phương Nhật và Nghiêm Tử không?”
Cả nhà lại kinh hãi, lại là Nghê Hương Diệp, người phụ nữ đó sao lại độc ác như vậy, Hoắc phu nhân và Nhan Tình càng không dám tin, vậy mà trước đây hai mẹ con họ còn bị những lời của Nghê Hương Diệp che mắt.
Bây giờ thì hay rồi, lại đi tin lời Nghê Hương Diệp mà đuổi Phương Vũ Yên ra khỏi nhà…Chuyện này có bù đắp bao nhiêu cũng không kịp không đủ nữa.
Nhìn người thân trong nhà, Hoắc Hạo Nhiên thật sự chán nản, anh đứng dậy muốn đi thì lại bị Hoắc phu nhân nắm tay kéo anh lại: “Hạo Nhiên, con muốn đi đâu? Giờ này muộn như vậy, còn muốn tìm Vũ Yên cũng làm sao mà tìm được chứ?”
Hoắc Hạo Nhiên lạnh lùng gạt tay mẹ anh ra, “Con muốn tìm vợ con trở về, để cùng cô ấy xin lỗi, xin lỗi vì nhà họ Hoắc đã sỉ nhục, nghi ngờ mà không tin tưởng cô ấy.”
“Anh à, nhưng nếu chị Vũ Yên thật sự như mẹ nói, tiếp cận anh chỉ vì tiền…”
Hoắc Thiên Thành còn chưa kịp nói hết thì đã bị Hoắc Hạo Nhiên lạnh giọng cắt ngang, “Hoắc Thiên Thành, chú nên suy nghĩ cho thật kỹ trước khi nói, nếu nói vì tiền…vậy thì Nhan Tình vợ chú là ví dụ điển hình nhất đấy. Phải, tôi bị Vũ Yên hạ thuốc, vậy còn năm đó vì lấy chú mà Nhan Tình cũng không phải đã hạ thuốc chú sao, còn cả mang thai, nhà họ Hoắc vì quan tâm đến máu mủ nên mới cưới thím ấy về cho chú. Tôi không nói, thì câc người nghĩ tôi là thằng đần sao? Còn nữa, chú nên nhớ, vợ tôi cũng là thiên kim nhà Tư Đồ đấy, cô ấy cần tiền của Hoắc gia sao?”
Hoắc Hạo Nhiên nhìn Nhan Tình, liền nghiêm giọng giáo huấn, “Nhan Tình, thím nên biết, sống ở đời phải nên biết đủ, biết trước biết sau, biết an phận thủ thường, còn phải tin tưởng chồng của thím, tôi không thích nói nhiều, một phần vì thím là vợ của em trai tôi, còn lại là mẹ của cháu trai tôi, vậy nên tốt nhất thím nên sống đúng với đúng thân phận nhị thiếu phu nhân của mình đi.”
Hoắc Hạo Nhiên đứng dậy, xoay người đi thẳng, trước khi đi, anh quay lại, ngắn gọn mà nói: “Nếu như không tìm thấy Vũ Yên và Nhật Nhật, thì ngôi nhà này Hoắc Hạo Nhiên này cũng không cần ở lại nữa.”
Lời này giống như cảnh tỉnh tất cả mọi người, Hoắc phu nhân hoảng hốt muốn giữ Hoắc Hạo Nhiên lại thì lại bị Hoắc lão gia kéo lại, ông nghiêm giọng: “Được rồi, đừng cản Hạo Nhiên nữa sao? Chúng ta là người có lỗi, hiểu lầm vợ nó lại không cho nó đi tìm con bé?”
Ông thở dài một hơi, ngữ khí mệt mỏi: “Mọi người về phòng đi, chuyện này kết thúc tại đây, ai cũng không được nhắc đến nữa, Hạo Nhiên nó muốn làm gì là chuyện của nó, nếu các người còn muốn sống yên ổn thì đừng chạm vào giới hạn của nó, nhà họ Hoắc sẽ bị xâu xé nếu Hạo Nhiên nó bỏ mặc tất cả, cho nên đợi nó quay về, liệu mà tạ lỗi với hai vợ chồng nó đi.”
Dứt lời Hoắc lão gia lại thở dài, mệt mỏi, nghĩ lại lời Hạo Nhiên, ông liền đau lòng, cũng không trách được, một bên là gia đình, một bên là vợ con, Hạo Nhiên à, chúng ta làm con khó xử rồi.
Hoắc phu nhân lại cũng thở dài mệt mỏi theo sau chồng, giờ ngẫm lại, ông bà quả là già rồi, không rõ chuyện của thanh niên, chỉ là lần này con bé Vũ Yên bị tổn thương đến vậy, liệu nó sẽ tha thứ cho bọn họ, còn chấp nhận làm con dâu nhà họ sao?
Vợ chồng Hoắc lão gia đi rồi, chỉ còn lại Hoắc Thiên Thành và Nhan Tình, cả hai trầm mặc, xấu hổ không biết nên nói gì cho phải, Nhan Tình ân hận vô cùng, rốt cuộc chỉ vì bản tính ghen tuông mà bị người khác nắm cán lợi dụng, được lắm Nghê Hương Diệp, trước là bắt cóc con trai tôi, sau lại lợi dụng tôi, khốn nạn, tôi không để cô khổ sở thì tôi không phải nhị thiếu phu nhân nhà họ Hoắc.
Suy nghĩ một lát, Nhan Tình quay qua chồng, xin lỗi: “Thiên Thành…em…xin lỗi.”
Cô cúi đầu không dám nhìn thẳng vào mắt chồng mình, nếu cô tin lời anh thay vì tin lời Nghê Hương Diệp, thì chuyện đã không xảy ra.
Hoắc Thiên Thành thở dài, mệt mỏi xoa đầu vợ: “Không sao, Nhan Tình à, em cũng là bị lợi dụng thôi, hôm nay mệt rồi, đợi anh cả tìm được chị dâu về, chúng ta phải xin lỗi chị ấy, sau này em đừng tin lời người khác nữa.”
Hai vợ chồng lủi thủi về phòng, tâm tư nặng trĩu, nếu như anh trai họ không tìm được vợ, liệu bọn họ có bị đuổi khỏi nhà hay không?
…
Hoắc Hạo Nhiên sau khi rời khỏi nhà, anh vội vàng lái xe về nhà riêng để tìm, nhưng không thấy người. Quay đầu xe, anh lại lái đến chung cư cũ của Phương Vũ Yên trước đây, nhưng như cũ đều không thấy người.
Ngồi trong xe, tâm của Hoắc Hạo Nhiên nóng như lửa đốt, lại bất an không thôi. Anh chợt nghĩ đến một nơi, chính là nơi mà ông bà Miểu cũng là cha mẹ vợ của anh từng ở, có lẽ vợ anh đã mang Nhật Nhật đến đó cũng nên. Lái xe đến đó với hi vọng sẽ thấy vợ và con trai, nhưng khi đến nơi, cảnh tưởng trống trải, tối thui không ánh đèn lại làm anh một phen thất vọng.
Cha mẹ vợ anh đã rời khỏi từ một tháng trước, hẹn khi nào hôn lễ sẽ lên. Nên bên trong người hầu sớm đã đi ngủ, không còn ai thức, căn biệt thự cũng tối thui.
Hiện tại sự cố xảy ra, Vũ Yên của anh không biết đã đi đâu, Hoắc Hạo Nhiên lại không dám gọi về cho cha mẹ vợ hỏi thăm vì sợ ông bà lo lắng. Nhưng lúc này, trước mắt anh là cả một cái thành phố rộng lớn, cho dù phái nhiều người, anh cũng không biết cô ở nơi nào.
Hoắc Hạo Nhiên dừng xe lại bên lề đường, nhìn ra phía xa lộ lớn, trong lòng toàn là trống trải, là anh không tốt, không biết cách bảo vệ người con gái mình yêu thương, bảo vệ con trai củ mình, luôn để họ phải chịu những tổn thương mà lẽ ra không nên có…
Giá mà anh ngay từ lúc ngỏ lời với Vũ Yên, liền nói sự thật kia cho cô biết sớm, rằng người ở cùng cô đêm đó là anh chứ không phải em trai anh, thì có lẽ đã không có chuyện cô bỏ đi, cô cũng không bị Nghê Hương Diệp khốn kiếp kia gián tiếp làm tổn thương, Hoắc Hạo Nhiên siết chặt nắm đấm, đấm mạnh vào vô lăng, khốn kiếp, nếu như không tìm được vợ, anh thề sẽ khiến Nghê gia phải biến mất theo….