• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

..

Ông trời đúng không tuyệt đường người, đôi lúc cũng luôn chiếu cố kẻ hiền lương. Ngay lúc tin nhắn vừa gửi đến số điện thoại của Hoắc Hạo Nhiên, định vị cũng được gửi tới cùng lúc, mà lại trùng hợp là anh đang ở trong xe Hoắc Thiên Thành, cả hai người đang lái xe quanh vùng ngoại thành để tìm kiếm, và vì anh có linh cảm như mách bảo con trai anh đang ở gần đây.

Hoắc Hạo Nhiên ngồi ở ghế phụ bên cạnh Hoắc Thiên Thành, điện thoại vừa rung lên, anh lập tức lấy ra xem, là một tin nhắn sao? Anh khẽ nhíu chân mày một chút, định bỏ qua tin nhắn không xem, tập trung cho việc tìm kiếm.

Cũng không biết là linh tính hay trời xui đất khiến, anh vậy mà lại mở tin nhắn ra xem chuyện mà trước đây anh chưa từng bao giờ làm. Bên trong chỉ có một hàng gồm 8 ký tự số. Hoắc Hạo Nhiên tò mò sao lúc này lại có loại tin nhắn như vậy gửi tới số của anh, mà tin nhắn này căn vản không phải được gửi từ điện thoại mà bằng một thiết bị thông minh nào đó. Điện thoại lại tiếp tục có thêm một thông báo, anh kinh ngạc khi thông báo lúc này là một định vị được gửi cho anh qua GPS*.

Lẽ nào…

Anh vội vàng xem lại tin nhắn kia, còn có thêm 8,  ký tự, anh liền kinh hỷ nhớ ra, đây còn chẳng phải là mật mã cha và con mà anh và con trau trong thời gian ở bệnh viện đã trao đổi sao. Bí mật này chỉ có Nhật Nhật và anh biết, ngoài hai cha con anh thì không có kẻ thứ ba biết được, vậy nên đây là tin nhắn cầu cứu của con trai anh.

8 ký tự kia chính là Phương Nhật muốn nói: “Ba cứu con.”

Hoắc Hạo Nhiên vui mừng khi nhận được thông báo định vị, anh quay sang Hoắc Thiên Thành, “Thiên Thành, mau lên anh biết bọn trẻ ở đâu rồi.”

Hoắc Thiên Thành bất ngờ kích động, “Thật sao, chúng ở đâu?”

“Ở gần đây, Nhật Nhật gửi định vị cho anh, mau đi về phía trước, chính là ở ngoại ô thành phố này.” Hoắc hạo Nhiên đáp.

“Vậy thì tốt quá, tốt quá.” Hoắc Thiên Thành vui mừng lái xe gia tăng tốc độ đi theo định vị chỉ dẫn của Hoắc Hạo Nhiên.

Trong màn đêm, sương lạnh buông xuống khiến hai cậu nhóc run rẩy vì lạnh. Hoắc Nghiêm tử mặc đồ mỏng hơn, chỉ mặc mỗi cái áo sơ mi mỏng. Còn Phương Nhật thì khá hơn một chút vì cậu mặc tới ba chiếc áo, một sơ mi, một ghi lê, một áo vest ngoài. Nên không cảm thấy lạnh bằng Hoắc Nghiêm Tử.

“Nhật Nhật, em lạnh…lạnh.” Hoắc Nghiêm Tử nép sát vào người Phương Nhật. Cậu nhóc lúc này đã xem Phương Nhật như anh trai của mình, giọng thút thít: “Sao ba em còn chưa đến, bác Hạo Nhiên cũng không…thấy.”

Cậu nhóc Hoắc Nghiêm Tử vừa nói rồi hắt xì liền hai cái, nhảy cả mũi vì lạnh. Phương Nhật dù lạnh nhưng cũng không đành lòng, liền cởi áo khoác ngoài của mình khoác cho Hoắc Nghiêm Tử, an ủi: “Mặc áo của anh đi này, đừng sợ, một lát ba Hạo Nhiên của anh sẽ tới, ba em nhất định cũng sẽ tới, chúng ta phải tin họ.”

Phương Nhật vừa nói vừa ngó chiếc đồng hồ trên tay, trong mắt chính là hy vọng, hy vọng cái đồng hồ này sẽ không tắt nguồn trước khi ba cậu tìm thấy cậu.

Bằng không, cậu sẽ không được gặp lại mẹ, không được gặp ông bà nội ngoại, không được chơi trò chơi thông minh với ba Hạo Nhiên. Việc cởi bỏ một chiếc áo bên ngoài khiến cậu bị lạnh không ít, cả người rùng mình một cái.

Phương Nhật là một cậu bé thông minh, cậu sở hữu trí tuệ của cha, lại sở hữu bản tính kiên cường và mạnh mẽ của mẹ, thế nên lúc này, bóng tối và sợ hãi cùng cái lạnh giá đối với cậu cũng khôg là gì.

Ba Hạo Nhiên đã nói, nam nhi không đổ lệ, chỉ được đổ máu, thế nên lúc này dù sợ hãi thế nào, cậu cũng không thể khóc, cậu còn phải mạnh mẽ can đảm để bảo vệ tiểu đệ nhỏ là Hoắc Nghiêm Tử nữa…

“Minh không sợ, không sợ, ba Hạo Nhiên nhất định sẽ đến cứu mình…” Phương Nhật lẩm bẩm trong miệng, hơi lạnh, nỗi sợ bao trùm lên một đứa bé chỉ mới bốn tuổi, cậu bé kiên trì không dám ngủ, đôi mắt màu hổ phách giống cha nhìn sâu hoẵm vào bóng tối xa xa, chờ một thân ảnh quen thuộc đến cứu cậu…

Và ông trời đã không phụ tấm lòng mong mỏi của trẻ thơ, rất nhanh Hoắc Hạo Nhiên và Hoắc Thiên Thành đã tìm đến được căn nhà hoang ở bìa rừng, nơi Phương Nhật và Hoắc Nghiêm Tử bị hai tên bắt cóc vứt lại ngay khi định vị vừa mất tín hiệu.

“Chính là ở đây rồi.” Hoắc Hạo Nhiên quả quyết nói với Hoắc Thiên Thành, cả hai anh em ngầm hiểu bước tiếp theo, Hoắc Hạo Nhiên mở cửa xe đi xuống, Hoắc Thiên Thành cũng tắt đèn xe, đi theo sau Hoắc Hạo Nhiên tới căn nhà hoang kia.

Cả hai đều không dám đi nhanh, tránh phát ra tiếng động, trên nền trời, anh trăng bị mây che lấp khi sáng khi tối, nhưng miễn cưỡng vẫn có thể nhìn rõ có một con đường mòn nhỏ dẫn đến cái nhà hoang phế không người ở kia.

“Anh à, chính là chỗ này sao? Tại sao không nghe thấy động tĩnh gì?” Hoắc Thiên Thành nhỏ giọng hỏi Hoắc Hạo Nhiên.

“Anh chắc chắn, con trai anh thằng bé đã gửi định vị cho anh, tới đây thì định vị cũng vừa mất.” Hoắc Hạo Nhiên vừa thận trọng từng bước vừa nói: “Anh đoán, hai đứa nhỏ có lẽ chỉ bị bắt rồi bị bỏ lại ở đây, mặc kệ sống chết.”

“Sao anh lại nghĩ như vậy?” Hoắc Thiên Thành có chút khó hiểu.

“Anh nghĩ kẻ đứng sau kia hoặc là chỉ muốn cảnh cáo một ai đó trong nhà chúng ta, hoặc là kẻ đó còn ngại thế lực của Hoắc gia, nên không dám làm bừa.” Hoắc Hạo Nhiên vừa đi vừa nói: “Mà lại, em nghĩ xem, nếu thật sự là bọn bắt cóc làm, chúng có lẽ đã sớm gọi điện đòi tiền chuộc rồi.”

“Đúng nha, em sao không nghĩ đến điểm này chứ?” Hoắc Thiên Thành đi theo sát Hoắc Hạo Nhiên, nói nhỏ: “Cho nên từ nãy đến giờ, chúng ta đã đến nơi rồi nhưng một chút ồn ào cũng không thấy.”

“Được rồi, đi nhanh đi, sắp đến rồi.” Hoắc Hạo Nhiên đáp.

Hoắc Thiên Thành gật đầu không nói thêm gì, rất nhanh cả hai đã áp sát đến trước cửa nhà, tuy trước suy đoán không phải bọn bắt cóc làm, nhưng hai người vẫn không dám manh động vì sợ mai phục.

Bên trong tối đen không có tiếng động, Hoắc Thiên Thành có chút mất kiên nhẫn định quay lại xe, thì lại bị Hoắc Hạo Nhiên kéo lại. “Im lặng, mau nghe đi.”

Đợi một lát bên trong vậy mà phát ra một thanh âm non nớt, vô cùng yếu ớt run rẩy, “Ba trăm con cừu, ba trăm lẻ một con cừu, ba trăm lẻ hai con cừu…”

“Là tiếng của Nghiêm Tử!” Hoắc Thiên Thành kích động lẫn kinh hỷ định xông vào. Hoắc Hạo Nhiên liền giữ chặt em trai anh lại, thấp giọng, “Thiên Thành, đợi một chút, nghe thêm cho chắc, nếu hai thằng bé có thể nói chuyện, như vậy khẳng định không có bọn bắt cóc bên trong, sau đó chúng ta liền vào.”

“Nhật Nhật à, em đã đếm hơn ba trăm con cừu rồi, sao chưa có đến tìm ra chúng ta?” Hoắc Nghiêm Tử run run nói.

“Sẽ tìm thấy, anh có linh cảm ba anh và ba em đang ở gần chúng ta rồi.” Phương Nhật trấn an cậu nhóc Hoắc Nghiêm Tử.

Rầm!

Thanh âm cánh cửa bị đạp văng kêu lớn một tiếng làm hai cậu nhóc hoảng hốt, ôm chặt lấy nhau, hét đến chói tai.

“Aaa..quỷ..quỷ..” Hoắc Nghiêm Tử bị dọa sắp ngất. Còn Phương Nhật dù sợ hãi nhưng vẫn cố trấn tĩnh ôm chặt Hoắc Nghiêm Tử, gọi lớn: “Ba ơi, là ba có phải không?”

“Là ba đây, Nhật Nhật con ở đâu?” Hoắc Hạo Nhiên vui mừng kích động, anh vội lấy điện thoại mở đèn pin chiếu sáng, Hoắc Thiên Thành cũng nhanh chóng bật đèn pin điện thoại, đồng thời mố to: “Nhật Nhật, là chú Thiên Thành đây, các con ở đâu, Nghiêm Tử có sao không?”

Phương Nhật òa khóc, “Ba, chú Thiên Thành, bọn con ở đây, Nghiêm Tử em ấy đang ở bên cạnh con.”

Hoắc Hạo Nhiên và Hoắc Thiên Thành nhanh chóng đổ xô về phía thanh âm phát. Là căn phòng trước mặt hai người, ánh đèn pin rọi sáng, hai cậu nhóc trên nền đất lạnh run lẩy bẩy, mặt mũi cũng lem luốc vì nước mắt.

“Oa..oa..Ba ơi!” Hai cậu nhóc lớn tiếng gọi, khóc nghẹn.

Cả hai ông bố ùa tới ôm hai cậu nhóc lên, rồi nhanh chóng ôm con trai mình rời khỏi căn nhà hoang. Hoắc Nghiêm Tử nhận ra khí tức quen thuộc của ba cậu, nhanh chóng cuộn tròn trong ngực Hoắc Thiên Thành, ấm ức khóc.

Hoắc Hạo Nhiên bên này cũng ôm chặt Phương Nhật trong ngực, nước mắt muốn ứa ra vì mừng rỡ, “Bảo bối, đừng sợ, ba ở đây rồi.” Vừa nói anh vừa hôn trán cậu nhóc. Vừa ôm máu thịt của anh, vừa vỗ về: “May quá, ba tìm được con rồi.”

Phương Nhật bật khóc, kìm nén ủy khuất từ lúc vài giờ đồng hồ rút cuộc cũng có thể trút ra ngoài rồi…

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK