Ông bà Miểu lúc này đưa Hoắc Hạo Nhiên và Phương Vũ Yên cùng Phương Nhật đi vào trang trại của hai ông bà. Bên trong thật sự rộng lớn, nhìn đến mỏi mắt người, toàn bộ đều là màu xanh của cây cối và rau củ quả do chính tay ông bà chăm sóc.
Phương Vũ Yên nhìn thôi cũng vô cùng thích nơi này, thật sự rất bình yên và thoải mái, thời tiết ở đây lại vô cùng hài hòa dễ chịu. Bên trong căn nhà gỗ lớn được bài trí đơn giản, nhưng cũng không kém phần tinh tế.
Thư phòng được ngăn cách bởi một bức bình phong, bên cạnh còn đặt một cái kệ lớn bằng gỗ đàn hương, được trạm trổ rất tỉ mỉ…
Trên kệ được đặt vô số các vật phẩm đồ cổ cỡ to nhỏ vừa phải, đây đều là quà lưu niệm do bạn thương nhân của ông Miểu tặng.
Phương Nhật lúc này đã được Hoắc Hạo Nhiên đặt xuống đất, mọi thứ ở đây vô cùng mới lạ khiến cậu bé không thể rời mắt, nhất là những mô hình đồ cổ kia thật sự đã hấp dẫn cậu.
Ông Miểu đương nhiên nhận ra điểm này của Phương Nhật, thằng bé này xem ra cũng có hứng thú với đồ cổ, thật giống cháu nội ông trước kia..
Bà Miểu lúc này cũng đi xuống bếp chuẩn bị một ít bánh đậu xanh do chính tay bà làm và trái cây để mang lên tiếp khách. Phương Vũ Yên cũng nhanh chân đi theo muốn giúp một tay, và dĩ nhiên bà Miểu cũng không từ chối. Suốt đoạn đường ngắn từ ngoài vườn trang trại vào nhà, bà đã không ngừng quan sát Phương Vũ Yên. Dĩ nhiên ánh mắt bà quan sát cô nhưng sẽ không để cô nhìn thấy và biết bà đang quan sát cô.
Thật kỳ lạ là ở Phương Vũ Yên, bà Miểu thế nhưng lại nhìn ra được vài điểm giống với con dâu của bà là Tiệp Như năm đó, chỉ khác một điều là, con dâu Tiệp Như của bà
bản tính nhút nhát, không có khí chất như cô vợ sắp cưới của Hoắc Hạo Nhiên.
Phương Vũ Yên lúc này đã ở trong phòng bếp chuẩn bị giúp bà Miểu gọt hoa quả, vì sợ sẽ làm ảnh hưởng đến công việc của Hoắc Hạo Nhiên nên đương nhiên Phương Vũ Yên phải biết lựạ lời để giao tiếp mà không phạm một chút sai lầm nào.
Hai tay thuần thục nhanh chóng gọt táo nhanh như cắt, Phương Vũ Yên phải khiến cho bà Miểu nể và khen cô ngay từ cái nhìn đầu tiên, cô vừa gọt mấy trái táo vừa hỏi chuyện bà Miểu, “Bác gái, cháu thấy bên ngoài trang trại có rất nhiều hoa mặt trời, tất cả đều do hai bác trồng sao?”
Bà Miểu nghe cô hỏi, tiện tay xắp hoa quả do Phương Vũ Yên gọt vào trong dĩa, bà từ tốn nói: “Đó không phải do chúng ta trồng, vườn hoa đó là của con trai và con dâu chúng ta, hai đứa nó cùng nhau trồng. Hiện tại chúng nó không còn ở đây, hai ông bà chúng ta phải thay phiên chăm sóc..” Bà Miểu vừa nói, trong lời nói có thể nhìn ra được rất nhiều tâm sự.
Phương Vũ Yên nghe đến đây, cô nhận ra có gì đó không đúng lắm, nên nhanh chóng chuyển chủ đề, “Vậy hai bác không thuê nhân công sao?”
Bà Miểu lắc đầu, ” Không hề, chúng ta không thuê bất kỳ một nhân công bên ngoài nào cả, từ sau biến cố đó…” Bà Miểu nói đến đây, giọng như muốn nghẹn lại, nhưng đúng lúc này thanh âm của ông Miểu trên nhà vọng xuống cắt ngang cảm xúc khó chịu của bà Miểu, “Tuệ Căn, bà làm gì lâu thế, mau đem đồ ăn lên đây, Hạo Nhiên chờ bà nãy giờ, còn nữa nó còn sợ bà là đang bắt nạt vợ sắp cưới của nó đấy.”
Bà Miểu nghe tiếng chồng, vội vàng thu liễm lại cảm xúc, lau đi hai khóe mắt dần sắp ngấn lệ đến nơi, vội vàng nói với Phương Vũ Yên, “Luật sư Phương, thất lễ quá, cư nhiên lại đi kể mấy chuyện không đâu cho cháu nghe..”
Phương Vũ Yên lắc đầu, cô nói: “Không sao ạ, chính cháu gợi chuyện hỏi trước, là cháu thất lễ trước…cháu xin lỗi..” Hai người trầm mặc không nói chuyện hồi lâu mới mang bánh đậu xanh và trái cây đã gọt lên trên nhà.
Phương Vũ Yên lúc nãy có nghe bà Miểu nhắc đến một biến cố gì đó… nhưng cô không dám khơi gợi hỏi thêm gì, chuyện đó xem ra có dịp sẽ hỏi tên Hoắc mặt dày kia vậy, cô nghĩ.
Lúc lên tới nhà trên, Phương Vũ Yên ngạc nhiên vô cùng khi thấy Phương Nhật con trai cô vậy mà lại đang cùng ngồi với Hoắc Hạo Nhiên để đánh cờ vua với ông Miểu.
Loại cờ vua này không khó chơi, nhưng đối với Phương Nhật, một cậu bé mới 4 tuổi thì thật có chút khó tin. Hoắc Hạo Nhiên ngồi bên cạnh thằng bé, đối diện với ông Miểu cùng chơi cờ, hai mắt ông cười đến cong cong, vui vẻ khó tả, bà Miểu nhìn thấy một màn này, không khỏi xúc động mà ngân ngấn lệ nơi khóe mắt, thật lâu rồi bà mới lại thấy chồng mình cười…
Lau đi nước mắt, bà Miểu tươi cười nói: “Nào nào, nghỉ một chút đi, chốc lại chơi, ăn trái cây đi, Hạo Nhiên à, một lát cháu và vợ con cháu ở lại dùng cơm trưa với chúng ta nhé.”
Ông Miểu quay lại, Hoắc Hạo Nhiên cũng dừng động tác chơi cờ trong tay, anh cùng con trai cũng quay lại để thưởng thức trái cây, trời nằng lại được thưởng thức trái cây, vậy thì còn gì tuyệt vời hơn…
Anh ngồi gần Phương Vũ Yên, anh nhìn thấy khuôn mặt của cô đang đỏ hồng, liền nghĩ liệu có phải cô sốt rồi hay không, vội lo lắng hỏi: “Vũ Yên, em sao thế?” Hoắc Hạo Nhiên vừa nói vừa cầm một trái dâu tây đỏ chín mọng, giọng điệu của anh lập tức mang theo vài phần trêu chọc, “Nhìn xem, mắt em sắp đỏ bằng trái dâu tay này rồi?”
“A…” Phương Vũ Yên giật mình, cô bị anh phát giác, lập tức xấu hổ cúi đầu xuống, chuyện là lúc nãy cô nghe thấy rõ ràng bà Miểu nói với anh rằng anh cùng vợ con ở lại dùng cơm trưa…
Vợ chồng gì chứ? Ở đây ngoại trừ vợ chồng ông bà Miểu thì còn vợ chồng ai khác sao? Không lẽ cô và Hoắc Hạo Nhiên kia sao? Cô và anh thật sự không có là gì đâu nha…
Đừng nói là…
Phương Vũ Yên lúc này mới ngẩn ra, cô hoàn toàn không biết rằng ngay từ đầu Hoắc Hạo Nhiên đã nói trắng trợn cô là vợ sắp cưới của anh, còn nói hai người có con trai chính là Phương Nhật, vậy nên bà Miểu mới tự nhiên gọi cô và anh là vợ chồng.
Hoắc Hạo Nhiên thì hay rồi, thản nhiên như không có chuyện gì, chỉ có Phương Vũ Yên là không biết từ đầu đến cuối đều đinh ninh rằng anh đã giới thiệu với vợ chồng ông bà Miểu rằng cô chỉ là quan hệ nhân viên cấp dưới với anh.
Chắc chắn là tên này đã nói gì đó rồi, bằng không với thái độ của ông bà Miểu đối với cô và Nhật Nhật, sẽ không thể thân thiện đến vậy khi bọn họ căn bản chỉ mới nhìn thấy nhau lần đầu tiên…
Phương Vũ Yên nghĩ vậy liền không vui, tên Hoắc Hạo Nhiên này tại sao luôn sát phạt như thế, việc gì cũng bá đạo tự mình quyết định, cô quay sang lườm anh một cái nhưng không dám lớn tiếng, đôi mắt lại chất chứa khó tin: “Hoắc tổng này, sao anh lại nói tôi là vợ sắp cưới của anh chứ? Chúng ta làm gì phải kiểu quan hệ đó…?”
Hoắc Hạo Nhiên cười một cái, anh bất ngờ ghé sát vào cô hơn, nói nhỏ đủ để cô nghe: “Ai nói chúng ta không phải kiểu quan hệ đó, bây giờ không phải, nhưng sẽ sớm thôi tôi và em sau này sẽ là có kiểu quan hệ đó.”
Trong lòng Hoắc Hạo Nhiên lại nói thêm, ''Chúng ta sẽ sớm là vợ chồng thôi.”
Phương Vũ Yên trợn mắt, cô không dám phản bác, chỉ khẽ đẩy Hoắc Hạo Nhiên ra, vừa giận vừa xấu hổ nhưng không dám manh động, vì sợ vợ chồng ông bà Miểu sẽ đánh giá cô, cô chỉ có thể nhẫn nhịn, trong lòng chửi Hoắc Hạo Nhiên vạn lần, tên xấu tính này sở hữu vẻ ngoài như thiên sứ, nhưng tâm hồn lại xảo trá không ai bằng…
Ông Miểu lúc này mới nói với Hoắc Hạo Nhiên, “Hạo Nhiên à, hai đứa định khi nào mới cho hai vợ chồng chúng ta uống rượu mừng đây, lần này chúng ta định sẽ đến Lam Thành một chuyến, tiện thể thăm mẹ và cha con, thật lâu rồi ta chưa gặp bọn họ.”
Hoắc Hạo Nhiên nghe ông Miểu hỏi, anh khẽ mỉm cười sau đó lại nhìn sang Phương Vũ Yên, cố ý cao giọng một chút để cô nghe thấy, “Bác Miểu, cháu có ý định rồi nhưng phải đợi Vũ Yên quyết định, cháu không thích ép buộc cô ấy, nhưng sẽ sẵn sàng chờ đợi cô ấy sớm quyết định.”
Bà Miểu lúc này lại xiên một miếng táo đưa cho Phương Nhật, bà cũng nói thêm vào, “Nếu đã xác định thì nên quyết định nhanh chóng, cháu đó Hạo Nhiên, đã có cả đứa con lớn như vậy rồi, cháu cũng nên cho mẹ con Vũ Yên một danh phận đi…''
Hoắc Hạo Nhiên gật đầu, “Sẽ ạ, cháu nhất định sẽ không để cho mẹ con Vũ Yên chịu ủy khuất, nhất định sẽ chăm sóc họ thật tốt.”
Phương Vũ Yên nghe thấy lời nói kia của Hoắc Hạo Nhiên, lại thấy được thái độ của anh vô cùng nghiêm túc, không hiểu vì sao trái tim cô lại run lên bất giác đập trật đi một nhịp….
Lời nói kia của anh có thể coi là một lời cầu hôn gián tiếp hay không?