Hai mẹ con ôm nhau trên giường, một lớn vẫn khóc, một nhỏ lại như có tâm tư đầy người.
Phương Nhật không biết trong cơn ác mộng kia, mẹ cậu đã mơ thấy gì, hơn nữa sao mẹ lại sợ haic như vậy?
Mẹ tại sao lại sợ, có phải đã mơ thấy ba cậu không?
Người mà mẹ nói mang mình đi có phải là ba của mình?
Ba mình là ai?
Ba mình có phải là chú đẹp trai kia không?
Đột nhiên Phương Nhật suy nghĩ đến Hoắc Hạo Nhiên. Nhưng rất nhanh, cậu lại bác bỏ ý niệm kia.
Cho dù, chỉ số thông minh cao đến đâu, tâm tư nhạy bén đến mức nào, thì rốt cuộc Phương Nhật cậu chung quy vẫn chỉ là một cậu nhóc mới 4 tuổi mà thôi. Mà những chuyện của người lớn quá sâu thế này, cậu không thể hiểu…
Qua hôm sau, Phương Vũ Yên phải đến văn phòng luật sư để nhận việc.
Cô dậy từ sớm, lái xe đưa con trai đến nhà giữ trẻ tốt nhất ở giữa khu đô thị.
Nhà trẻ này khá nổi tiếng, lại tiện đường cô đi làm, mặc dù chi phí đắt đỏ một chút, nhưng cô cảm thấy cực kỳ yên tâm.
Trên xe, Phương Vũ Yên mỉm cười nói với con trai, “Nhật Nhật, từ hôm nay con phải đến nhà trẻ rồi, tự học tự chơi, con sẽ không buồn chứ?”
“Sẽ không ạ.”
“Ngoan quá, Nhật Nhật có thể thông cảm cho mẹ không?”
“Có thể, vì mẹ là mẹ của con mà.” Phương Nhật gật gật đầu, đều đồng ý với mẹ tất cả mọi chuyện. Trên tay cậu nhóc vẫn đang tiếp tục lắp ráp bộ đồ mô hình Harry Potter, Phương Vũ Yên nhìn con trai, cảm thán tự hào không thôi.
Phải biết rằng, mô hình của bộ đồ chơi thông minh này lắp ráp rất khó, vậy mà chỉ mới qua một đêm, con trai cô gần như đã hoàn thành.
Quá đỉnh!
Gần đến nhà trẻ, Phương Vũ Yên thấy thấp thoáng có một chiếc ô tô đang đậu gần ngã rẽ, lái xe đến gần, cô liền nhận ra người đứng ở gần xe đang đợi cô là ai?
Vệ Sỹ Lâm?
Người này là đàn anh khóa trên của Phương Vũ Yên tại đại học Oxford. Vì cô con gái nhỏ của anh cũng học tại ngôi trường này, nên tiện thể anh cũng sắp xếp cho Phương Vũ Yên và con trai cô biết nơi này. truyện ngôn tình
Lúc Phương Vũ Yên ở nước ngoài, anh đã khuyên cô sau khi tốt nghiệp thành đạt, thì đến công ty của anh làm việc. Tình cảm của hai người rất tốt, còn tốt hơn cả anh em ruột thịt.
Vệ Sỹ Lâm coi Phương Vũ Yên như em gái mà chuẩn bị mọi thứ cho cô ngay khi cô vừa về nước. Hôm nay anh cũng chở theo com gái mình đến đây, chờ hai mẹ con Phương Vũ Yên cùng đến nhà trẻ.
Sau khi đưa hai đứa bé đến trường học rồi, cả Vệ Sỹ Lâm và Phương Vũ Yên cùng đến công ty của anh.
Ngày đầu tiên Phương Vũ Yên tới làm việc, mọi người ai cũng hoan nghênh, đầy bất ngờ, không ngờ dưới trướng của Vệ Sỹ Lâm còn có một đàn em tài giỏi đến vậy.
Gần trưa, Vệ Sỹ Lâm đến thăm Phương Vũ Yên tại phòng làm việc dành cho cô.
“Vũ Yên, buổi tối hôm nay có bữa tiệc liên hoan mừng em gia nhập công ty, em có tham dự không?” Vệ Sỹ Lâm hỏi.
Phương Vũ Yên lắc lắc đầu, “Chắc không được, em còn một vụ án lớn chưa xử lý, hơn nữa Nhật Nhật còn ở nhà trẻ, em còn phải đón thằng bé, em không muốn thằng bé ở một mình.”
Vệ Sỹ Lâm cười, “Không sao, nếu em bận thì dời tiệc liên hoan này lại, dù sao, em cũng còn làm ở đây lâu dài mà.”
“Ừm. Lâm ca, cảm ơn anh đã giúp em mọi chuyện.” Phương Vũ Yên nhoẻn miệng cười, khách sáo nói.
“Cảm ơn gì chứ, anh coi em như em gái mới giúp em, với lại anh cũng rất thích Phương Nhật.” Vệ Sỹ Lâm vừa xua tay vừa nói. “Thôi nếu không còn chuyện gì nữa thì anh đi trước nhé.”
“À, vâng.” Phương Vũ Yên vẫy tay tạm biệt.
….
Lúc này ở Hoắc thị. Hoắc Hạo Nhiên cũng vừa nhận được tin tức của hai mẹ con Phương Vũ Yên.
Thật trùng hợp là nơi Phương Nhật xin nhập học, nhà trẻ tư quý tộc kia cũng là nơi mà cháu trai anh đang học.
Sở dĩ Hoắc Hạo Nhiên biết được, chính là hôm trước, sau khi cùng Kỷ Thiếu Tài tra ra chân tướng năm đó, anh nghi ngờ Phương Vũ Yên là người con gái anh tìm kiếm bấy lâu, càng vui mừng hơn là khi biết Phương Nhật khả năng chính là con trai ruột của anh, nên đã cử hai vệ sĩ thân cận của mình, bí mật giám sát hai mẹ con, cũng tiện bảo vệ cho họ khỏi bất trắc.
Lấy điện thoại ra, Hoắc Hạo Nhiên bấm một dãy số gọi về cho Hoắc Phu nhân, mẹ của anh.
Đầu dây bên kia kết nối.
“Mẹ, hôm nay con sẽ đón Nghiêm Tử.”
“Con đón?” Thanh âm của Hoắc Phu nhân bên kia có chút không tin. Từ trước đến nay, con trai bà vốn không thích trẻ con, cái này bà hiểu rất rõ.
“Chẳng phải mẹ và mọi người vẫn nói, con nên quan tâm đến cháu trai của mình một chút sao?” Hoắc Hạo Nhiên đáp.
“Được được rồi.” Hoắc phu nhân vui như tết, “Để mẹ thông báo cho cô giáo của Nghiêm Tử một tiếng.”
Hoắc Hạo Nhiên cúp điện thoại. Nói rằng đón cháu chứ thật tình nói anh đến nhìn mẹ con Phương Vũ Yên và Phương Nhật thì đúng hơn.
….
Tại cổng trường học. Trần Sang lái xe đưa Hoắc Hạo Nhiên đến rồi đậu xe bên ngoài đợi. Hoắc Hạo Nhiên một thân cao lớn tuấn dật đi thẳng vài trong sân trường. Vừa thấy được Nghiêm Tử, anh liền gọi cậu bé.
“Nghiêm Tử!”
Cậu bé Nghiêm Tử ngơ ngác vừa nhìn thấy chú của mình đi tới liền đứng hình. Cậu bé cũng được xem là rất thông minh, nhưng đối với ông chú này, Nghiêm Tử lại sợ hãi cực kỳ.
Hoắc Hạo Nhiên đứng đó nói: “Đi thôi, ta đưa con về.” Nghiêm Tử thấy ông chú nhà mình đột nhiên hiền đột xuất, cậu bé bạo gan mở lời, “Chú Hạo Nhiên, con muốn ở lại vui chơi thêm một chút.”
Hoắc Hạo Nhiên khẽ nhíu mày, vốn định gạt bỏ lời xin xỏ của Nghiêm Tử, nhưng rất nhanh anh liền nhớ ra mục đích mình đến đây.
“Được, cho con 5 phút.”
Được ông chú lạnh lùng cho phép, Nghiêm Tử vui mừng hớn hở, chạy tới khu vui chơi bên cạnh để vui đùa.
Giữa sân trường của nhà trẻ, từng hàng cây tùng trong ánh nắng chiều và nhưng cơn gió nhẹ tỏa bóng đung đưa mát rượi. Hoắc Hạo Nhiên đứng ở dưới một gốc cây tùng to nhất xem chừng cháu mình. Đôi mắt anh bất giác nhìn thấy một bóng dáng xinh đẹp ở cách đó không xa, chính là Phương Vũ Yên, cô đang nắm tay cậu nhóc Phương Nhật. Hai mẹ con đang rời lớp, chuẩn bị ra về.
Dưới bóng nắng, từng làn gió nhẹ thổi bay tóc đen được chải gọn của Hoắc Hạo Nhiên, từng đường nét anh tuấn trên gò má của anh, khóe môi lại hơi cong lên khi vô tình nhìn thấy người anh muốn gặp, anh nào có biết, từ các phòng học, các cô giáo giữ trẻ đã muốn rơi hết cả mắt ra ngoài vì vẻ soái ca đẹp trai của anh.
Một vẻ tuấn lãng, lại lạnh lùng phong độ, khí chất tôn quý….Tất cả dường như đã hội tụ hết ở người đàn ông này.
Đó cũng là lý do khiến anh xuất hiện ở bất kỳ đâu, cũng đều là tâm điểm được mọi người chú ý đến. Đặc biệt là các cô gái còn độc thân.
Phương Vũ Yên lúc này đang nắm tay con trai, Cô đang trao đổi một vài vấn đề với cô giáo của Phương Nhật.
“Phương Nhật, thằng bé thông minh lắm, chỉ có điều….” Cô giáo hơi do dự không dám nói tiếp.
“Có điều gì?” Phương Vũ Yên lo lắng, cô biết con trai mình tính cách ra sao. Thằng bé bình thường đã ít nói, lại không thích tiếp xúc người lạ, e là….”Có phải thằng bé lại gây ra chuyện gì rồi không?”
Cô giáo kia thấy phản ứng của Phương Vũ Yên, thì vội vàng giải thích, “Không phải, thằng bé không gây chuyện gì cả, nó ngoan lắm, chỉ là hình như chưa quen ai, nên không nói chuyện với bất kỳ bạn nào cả, lạnh nhạt khó gần.”
Phương Vũ Yên nghe xong, chỉ gật đầu đã biết, con trai cô như vậy từ bé, cô cũng không hiếm lạ. Nói vài câu cảm ơn cô giáo kia rồi dẫn con trai rời đi.
Nhưng mà ai biết khi cô vừa mới quay đầu, thì chính con trai cô đã reo lên, đầy phấn khích, “Chú đẹp trai!”
Phương Vũ Yên quay lại, bắt gặp ánh mắt của Hoắc Hạo Nhiên, anh cũng đang nhìn về phía mình.
Phút chốc, Phương Vũ Yên cả người liền trấn động, tim cũng theo đó mà nhảy liên tục, cô vậy mà lại gặp lại người đàn ông kia một lần nữa….