Buổi trưa.
Văn phòng của Hoắc Hạo Nhiên.
Trần Sang ở bên ngoài gõ cửa đi vào, thông báo: “Hoắc tổng, có tin tức từ Tần thị rồi.”
Hoắc Hạo Nhiên trong tay đang mân mê một miếng ngọc đồ cổ rất tinh xảo. Anh không nhìn Trần Sang chỉ nhàn nhạt nói: “Cứ theo kế hoạch mà làm, một lát đi gặp Tần Uyên như hắn đã hẹn. Tôi cũng muốn xem hắn định làm gì để đối đầu với Hoắc thị.”
Trần Sang gật đầu, “Vâng, thưa Hoắc tổng, vậy có cần gọi Phi Ưng đi theo không?”
Hoắc Hạo Nhiên xua tay, “Không cần, trước mắt hắn cũng chưa làm gì quá đáng, chỉ đơn giản là tiện tay cứu Nghê Hương Diệp kia thôi, nếu hắn thực sự muốn chống đối với tôi, tôi tự có cách áp chế hắn.”
Trần Sang nghe Hoắc Hạo Nhiên nói vậy, cũng yên tâm lui ra ngoài. Anh cũng thừa biết Boss nhà mình chưa bao giờ làm chuyện gì mà không nắm chắc kết quả.
Nửa giờ sau, Hoắc Hạo Nhiên đến chỗ hẹn với Tần Uyên. Anh từ xa đã thấy hắn ngồi ở đó, vậy mà còn có cả Nghê Hương Diệp. Người phụ nữ này vậy mà còn mặt mũi phô trương thanh thế trước mặt anh. Hoắc Hạo Nhiên thoáng nhíu mày nhưng rất nhanh đã lấy lại bình thường, cùng Trần Sang đi tới, anh thản nhiên, thong thả mà ngồi xuống đối diện với hai người Tần Uyên và Nghê Hương Diệp. Trần Sang đứng phía sau, một dạng không để hai người kia vào nửa con mắt.
“Hoắc Hạo Nhiên, lâu rồi không gặp, thật hoài niệm thời sinh viên nha.” Tần Uyên trên mặt đầy ý cười, nhưng hắn sinh ra là một kẻ thu liễm biểu hiện rất tốt. Trước mặt Hoắc Hạo Nhiên dù tring lòng ghen tị hay ghét hận đến mức nào hắn cũng không biểu lộ ra mặt.
Hoắc Hạo Nhiên từ đầu ngồi xuống, khuôn mặt không có một chút biểu cảm nào, anh cũng chưa từng nhìn đến Nghê Hương Diệp dù nửa ánh mắt. Sự có mặt của cô ta lúc này căn bản chỉ như không khí. Chỉ điểm này thôi khiến cô ta cực kỳ khó chịu, thật lòng mà nói, Nghê Hương Diệp thực sự yêu Hoắc Hạo Nhiên, nhưng tình cảm của cô ta lại dựa trên vật chất, chỉ muốn chiếm hữu, thậm chí còn mang theo lợi dụng, mà Hoắc Hạo Nhiên căn bản lại không thích loại phụ nữ như cô ta, vậy nên từ đầu đến cuối chỉ có Nghê Hương Diệp là tự mình đa tình.
Thấy anh vẫn im lặng không nói gì, Tần Uyên trong lòng thầm nghĩ, khốn kiếp tên thiếu gia này vẫn vậy bao năm rồi gặp lại, vẫn bản tính kiêu ngạo không bao giờ đặt ai trong mắt, cái kiểu khinh người của Hoắc Hạo Nhiên làm hắn ta đã không thích anh, nay lại vì Nghê Hương Diệp khích bác, hắn lại càng ghét anh hơn, mà lại Tần thị trước nay bị Hoắc thị ngang nhiên cướp không ít hợp đồng làm ăn lớn, hận này bảo không tồn tại thì chính là nói dối.
Nghê Hương Diệp lại không nhịn được thiếu kiên nhẫn với thái độ của Hoắc Hạo Nhiên. Cô ta lên tiếng châm biến, cố tình nắm tay Tần Uyên nói chuyện với hắn, nhưng rõ ràng là nói cho Hoắc Hạo Nhiên nghe: “Anh Tần Uyên, anh cần chi phải nói chuyện khách khí với hắn, Hoắc Hạo Nhiên hắn ta chính là một tên khốn thấy sắc quên bạn, hắn chính là bị hồ ly tinh kia làm mù mắt rồi nên những người quen như chúng ta đây, làm gì còn được hắn để vào mắt.”
Trong mắt Nghê Hương Diệp khinh thường nói tiếp: “Hơn nữa, hắn ở chung với mấy kẻ hèn nhát đã lâu, ngay cả một câu đối đáp, cũng quên cách làm sao để nói rồi.”
Trần Sang đứng sau nghe lời kia của Nghê Hương Diệp mà thấy khó chịu, thật đúng là miệng chó không mọc được ngà voi, cũng không hiểu sao Tần Uyên lại mang loại phụ nữ này bên cạnh, cũng không ngại mất mặt, Tần gia cũng đâu phải thế gia nhỏ, vậy mà hắn ta lại mang theo thứ phụ nữ chỉ biết ôm đùi đàn ông như vậy, đúng là xấu hổ hết nói.
Hoắc Hạo Nhiên lúc này mới vân đạm phong khinh chậm rãi nhìn đôi nam nữ trước mắt, anh nhàn nhạt nói, nhưng thanh âm lại lạnh lẽo hơn băng: “Tần Uyên, cậu vì sao hẹn tôi ở đây, cậu là người rõ nhất, Hoắc Hạo Nhiên tôi không nói lại lần thứ hai…”
“Thứ nhất: Tần thị và Hoắc thị xưa nay nước sông không phạm nước giếng, tôi với cậu làm việc không ai quản ai, nên tôi không nhất thiết phải xuống tay với cậu. Thứ hai: Trong cách làm việc của tôi, kẻ khác nếu không phải cậu tốt nhất đừng xen miệng bẻn mép dùng lời không sạch sẽ chen vào. Cuối cùng: Nhắc cho Tần Uyên cậu nhớ, quản cho tốt cô ta, bằng không nếu cô ta còn đụng đến vợ tôi một lần nào nữa, tôi sẽ bắt Tần thị bồi tội với vợ tôi một trăm lần, Hoắc Hạo Nhiên tôi nói được làm được.”
“Hoắc Hạo Nhiên!” Tần Uyên cả giận quát, thanh âm tràn ngập oán ghét, “Đúng là ngông cuồng, chỉ một mình mày cũng muốn chống lại Tần gia. Tần Uyên tao không đả động đến Hoắc Hạo Nhiên mày, không có nghĩa là tao sợ mày, Tần thị sợ Hoắc thị đâu.”
Hoắc Hạo Nhiên đứng dậy, hai tay chống lên bàn, bộ dạng vô cùng ưu nhã, đôi mắt lại thâm sâu khó đoán, nhìn chằm chằm vào Tần Uyên thả chậm từng chữ, cách xưng hô cũng thay đổi: “Tần thiếu gia, mày cũng mạnh miệng quá nhỉ, tao không nói Tần Uyên mày sợ tao, nhưng muốn đấu với Hoắc Hạo Nhiên này, chỉ dựa vào mình Tần Uyên mày, e là còn chưa đủ trình đâu.” Hoắc Hạo Nhiên ngừng một lát, kéo cong khóe miệng, nhàn nhạt mỉm cười, nhưng nụ cười lại có bao nhiêu khinh thường, anh nói tiếp: “Có điều, cũng không phải là không có cách, hoặc là mày về kêu lão cha già của mày tái xuất thương trường hai cha con mày liên thủ đối đầu với Hoắc Hạo Nhiên tao, hoặc là cả hai cha con mày cuốn gói biến khỏi Lam Thành, như vậy vừa có ít cơ hội chiến thắng, vừa bảo toàn sự nghiệp.”
“Mày….” Tần Uyên tức giận đến mặt xám xịt, hắn ngay từ lúc đầu đã bị Hoắc Hạo Nhiên hạ mã uy, hiện tại nửa chữ cũng không thể phun ra được, một bụng oán hận sâu càng thêm sâu, nếu đã vậy, hắn không thể không nghĩ đến biện pháp uy hiếp kia của Nghê Hương Diệp bày cho hắn.
Hoắc Hạo Nhiên lúc này cũng lười để ý đến hai kẻ tầm thường trước mắt, với anh mà nói, đứng ở để tốn một chút nước bọt hạ mã uy hai kẻ này đã là một chút nhân nhượng cho chúng rồi, còn lại anh hoàn toàn không có hứng thú. Thu liễm lại tinh thần, anh quay sang Trần Sang nói: Cũng chẳng có việc gì nữa, thư ký Trần, đi thôi. Tôi còn phải về đón vợ, buổi chiều còn phải thử đồ cưới.”
Dứt lời anh xoay người tiêu sái rời đi, Trần Sang gật đầu sảng khoái vội vàng đi theo sau, trong lòng hâm mộ một trận dâng lên, Boss nhà mình thật quá đỉnh.
Sau khi hai người họ đi rồi, Tần Uyên và Nghê Hương Diệp vẫn ngồi đó tức mà mặt muốn đen thui, hận không để đâu cho hết. Nghê Hương Diệp không phục, một bộ dạng ấm ức nói: “Anh Tần Uyên, Hoắc Hạo Nhiên kia quá ngông cuồng kiêu ngạo, hắn ta rõ ràng không xem Tần thị ra gì, còn lên mặt dạy đời anh.”
“Không sao, cứ để hắn kiêu ngạo đi, dù gì hắn cũng sẽ không kiêu ngạo được bao lâu đâu.” Tần Uyên nói, trong ánh mắt toàn là đố kị thâm độc.
“Anh định làm thế nào? Hắn ta mạnh miệng như vậy, hẳn là nhất định có kể hoạch chu đáo để đối phó anh rồi.” Nghê Hương Diệp không tin, một lần nữa kích động Tần Uyên.
Tần Uyên nhìn cô ta, cười như không cười, nói: “Người như Hoắc Hạo Nhiên, em còn chưa rõ hay sao? Hắn ta quá nặng tình cảm, nếu muốn đối đầu với hắn, thì kế hoạch của em có thể dùng rồi, chỉ có thể ra tay với người của hắn.”
Nghê Hương Diệp gần như thông suốt: “Ý anh là chúng ta sẽ ra tay với Phương Vũ Yên như lời em nói?”
“Không sai, Hoắc Hạo Nhiên cái gì cũng mạnh, hắn chỉ có một điểm yếu duy nhất là vợ hắn thôi. Chỉ cần anh có quân cờ này trong tay, không sợ không nắm đằng chuôi, đến lúc đó, hắn muốn đối đầu với anh cũng không dám, sợ ném chuột vỡ bình. Mặt khác, anh thừa sức chặt chém hắn.” Tần Uyên tự tin nói.
Nghê Hương Diệp nghe Tần Uyên nói, trong lòng không khỏi đắc ý cực kỳ, chỉ cần loại bỏ được Phương Vũ Yên, khiến Hoắc Hạo Nhiên đau khổ thì cô ta mới hả giận.
Trên xe trở về, Hoắc Hạo Nhiên căn dặn Trần Sang: “Trần Sang, cậu gọi cho Phi Ân, bảo cậu ta cho người thêm bảo vệ Vũ Yên và Nhật Nhật, đừng để họ đi ra ngoài một mình, kể cả cha mẹ tôi cũng vậy, một người cũng đều phải bảo hộ chu toàn. Tôi không nghĩ Tần Uyên kia dễ bỏ qua như vậy đâu.”
“Vâng, tôi biết rồi.” Trần Sang gật đầu đáp.
Hoắc Hạo Nhiên dặn dò Trần Sang xong, tựa người vào ghế, phóng tầm mắt nhìn ra ngoài đường phố, trong lòng khẽ động một cái, xem ra cuộc đối đầu lần này, không chết thì không ngừng rồi…