Phương Vũ Yên đi rồi, mọi người trong nhà cũng không vui vẻ gì, cả bốn người ngồi trên sofa, tâm tư mỗi người một ý nghĩ, thật sự không biết nên nói chuyện kia với Hoắc Hạo Nhiên ra sao.
Đúng lúc này người hầu bên ngoài đi vào, “Lão gua, phu nhân, cậu cả về rồi.”
Hoắc phu nhân có chút hốt hoảng, vội vàng giục Nhan Tình ôm Nghiêm Tử lên trước.
“Nhan Tình, con lên phòng đi, không có chuyện gì thì đừng xuống.” Nhan Tình ấm ức, mắt vẫn còn đỏ ôm Nghiêm Tử đã ngủ say sau sự hoảng loạn ban nãy lên phòng.
Còn lại ba người ngồi chờ Hoắc Hạo Nhiên đi vào, Hoắc phu nhân quyết định nói sự thật cho con trai bà biết. Vì bọn họ nghĩ đau dài không bằng đau ngắn, thà để Hoắc Hạo Nhiên một lần cắt đứt với Phương Vũ Yên, chứ nhất quyết không để người phụ nữ kia dây dưa với con trai bà.
Hoắc Hạo Nhiên từ bên ngoài đi vào, khuôn mặt rõ ràng đầy hạnh phúc vì nghĩ có vợ xinh đẹp đang chờ mình ở nhà. Thật là chỉ mấy khắc không gặp cô, anh đã ngớ cô đến phát điên, nhưng là khi anh vừa đặt chân vào sảnh thì cảm giác như có cái gì không đúng lắm. Cha mẹ anh trầm mặc không nói chuyện, em trai anh một cái nhìn cũng không cho anh, mà lại bóng dáng của vợ anh cũng không thấy đâu.
Trong lòng bỗng dấy lên một loại cảm xúc bất an, anh hỏi: “Cha, mẹ, vợ con đâu?”
Một từ vợ kia thôi cũng đủ biết Phương Vũ Yên ở trong lòng Hoắc Hạo Nhiên có bao nhiêu là quan trọng. Hoắc phu nhân ngẩng đầu nhìn con trai đáp: “Nó đi rồi, Hạo Nhiên, loại phụ nữ mưu mô đó không xứng đáng để con gọi một tiếng vợ, người phụ nữ đó vào Hoắc gia chúng ta chỉ vì tiền, cô ta tiếp cận con cũng vì tiền.”
Hoắc Hạo Nhiên kinh ngạc, nhưng vẫn chưa mất đi bình tĩnh lại hỏi: “Đi đâu, cô ấy chẳng phải ở nhà chúng ta sao, buổi chiều con đã dặn cô ấy là phải đợi ở nhà còn gì? Mọi người đã đuổi cô ấy đi?”
Hoắc lão gia mặt đầy không vui, nghiêm giọng: “Hạo Nhiên, ta không nghĩ mắt nhìn của con thế nào lại kém như vậy, Phương Vũ Yên vậy mà lại dám lừa cả nhà chúng ta, nó tiếp cận con, nhưng trước đó lại hạ thuốc ngủ với Thiên Thành, con có biết Nhật Nhật thằng bé đó là con ai không?”
Hoắc lão gia vẫn chưa nói hết lời thì Hoắc Thiên Thành bên cạnh đã lên tiếng tiếp lời: “Con trai cô ta, Nhật Nhật có phải là con trai em không, cô ta đã thừa nhận, anh nói xem em nên làm thế nào, Nhan Tình vì chuyện này mà muốn ly hôn với em.”
“Cái gì?” Hoắc Hạo Nhiên sửng sốt không tin, rốt cuộc thì nửa buổi tối anh chưa về kịp, ở đây đã xảy ra chuyện gì? Tại sao cha mẹ anh lại nố Vũ Yên như vậy, lẽ nào bí mật của cô đã bị mọi người biết, nhưng nếu biết thì tại sao lại đuổi Vũ Yên đi, tất cả bọn họ đều không nghĩ Nhật Nhật là xon trai anh sao, thằng bé chẳng phải là giống anh hơn cả giống Thiên Thành sao?
“Là ai nói ra chuyện này?” Thanh âm của Hoắc Hạo Nhiên lúc này đã lạnh xuống vài phần, cả cha mẹ anh và Hoắc Thiên Thành nghe anh hỏi đều trầm mặc không dám nói người nói ra chuyện này chính là Nhan Tình.
Hoắc Hạo Nhiên lúc này đã không còn bộ dạng nhu hòa nữa, nhưng anh vẫn còn giữ lại chút bình tĩnh cuối cùng trước khi con giận kéo đến, “Con nói, là ai đã nói ra chuyện này? Mọi người bị bệnh câm sao?”
“Là em, là em nói.” Nhan Tình từ trên lầu đi xuống trả lời câu hỏi của Hoắc Hạo Nhiên, “Phương Vũ Yên cô là thứ phụ nữ vô sỉ.”
“Là cô?” Hoắc Hạo Nhiên đôi mắt sắc lạnh quay đầu nhìn Nhan Tình, ba người còn lại cũng nhìn theo, trong lòng thầm than không ổn, phải biết rằng trong cái nhà này, Hoắc Hạo Nhiên là người như thế nào, lời nói của anh có trọng lượng hơn bất cứ ai, cho dù là Hoắc lão gia, đôi khi ông cũng không thể phản bác lại được cậu con trai này.
Nhan Tình đi tới trước mặt Hoắc Hạo Nhiên, sau đó ngồi xuống bên cạnh Hoắc Thiên Thành, cô nghĩ mình không làm sai chuyện gì, người sai là Phương Vũ Yên, loại người phụ nữ như cô ta thật không thể làm con dâu ở nhà họ Hoắc.
“Anh cả, Phương Vũ Yên đã lừa dối cả nhà chúng ta, 4 năm trước chị ta bỏ thuốc Thiên Thành, sau đó còn cố ý sinh ra Phương Nhật, bây giờ chị ta trở lại, cố tình tiếp cận anh, mục đích muốn gần gũi với anh Thiên Thành mà thôi.”
Nhan Tình vẫn trôi chảy không chút do dự phán tội cho Phương Vũ Yên. “Chị ta muốn thông qua anh để nhận được sự thông cảm từ gia đình nhà chúng ta thôi, sau đó quyến rũ anh Thiên Thành, phá vỡ hạnh phúc gia đình em, người phụ nữ mưu mô như chị ta, không xứng làm con dâu nhà họ Hoắc.”
“Câm miệng!” Hoắc Hạo Nhiên gằn lên, đi theo thanh âm giận dữ kia của anh là tiếng xoảng của một cái ly thủy tinh rơi trên nền nhà vỡ nát.
Thật là vô lý đến điên rồ, không một bằng chứng, không một lý do lại dám nói vợ anh như vậy, cô em dâu này ngày thường ăn nói nhu hòa bao nhiêu bây giờ mở miệng ra lại cay và bẩn đến vậy.
Cô ta là cái thá gì, năm đó cũng chẳng phải là đã dùng đến cái hạ sách gạo nấu thành cơm, có thai với Thiên Thành rồi mới được cha mẹ anh cưới hỏi về sao, anh còn chưa vạch trần vì nể mặt em trai anh thì thôi, vậy mà lúc này cô ta cư nhiên lại dám nói Vũ Yên của anh.
Được lắm, được lắm, cái đám người nhà họ Hoắc hôm nay thành công làm cho Hoắc Hạo Nhiên anh nổi giận rồi.
Vợ chồng Hoắc lão gia kinh hãi cùng hét lên: “Hạo Nhiên, con làm càn.”
Hoắc Thiên Thành che chắn trước mặt Nhan Tình, cũng tức giận không kém: “Anh cả, tại sao to tiếng với Nhan Tình, cô ấy không nói sai, người phụ nữ như Phương Vũ Yên không đáng để anh trở mặt cùng người nhà. Huống hồ nói Phương Nhật là con trai em cũng chưa chắc đâu, em nghĩ biết đây là con trai của người đàn ông khác cũng nên.”
“Mày nói gì??” Hoắc Hạo Nhiên thật sự tức giận, anh đứng bật dây nhanh như chớp túm lấy cổ áo của Hoắc Thiên Thành, rất nhanh một quả đấm đã được nằm gọn trên mặt Hoắc Thiên Thành, nửa điểm do dự cũng không có.
“Aa…” Hoắc Thiên Thành bưng mặt, máu mũi lẫn máu miệng nhỏ xuống, không dám phản kháng, người anh trai này của anh một khi nổi cơn thịnh nộ thật sự, ra tay còn tàn ác hơn cả vua chúa Tần Đế.
“Hoắc Hạo Nhiên…anh vì người phụ nữ đó mà đánh cả em trai mình, anh bị điên sao?” Nhan Tình bức xúc to tiếng bênh vực chồng, “Thiên Thành nói sai sao, Phương Vũ Yên kia sợ là đã lăn với người đàn ông nào rồi, còn bản thân anh bây giờ ăn ốc mà đổ vỏ cũng không ngại mất mặt.”
“Cô nói cái gì???” Hoắc Hạo Nhiên hai mắt long lên sòng sọc, tiện tay thấy một chiếc ly khác còn ở trên bàn, anh túm lấy nó đáp thẳng về phía mặt của Nhan Tình.
Hoắc Thiên Thành cả kinh, kéo vợ lại, chiếc ly bay sượt qua mặt Nhan Tình lao thẳng về phía sau va mạnh vào bực từng kêu choang một cái, bể nát.
“Hạo Nhiên, dừng tay lại.” Vợ chồng Hoắc lão gia quát lên, vội ôm chặt Hoâc Hạo Nhiên lại, đám người hầu trong nhà sợ đến xanh mặt, quýnh cả lên, riêng Nhan Tình cô lúc này mặt cắt không còn hạt máu, sợ đến tay chân bủn rủn, nếu như Hoắc Thiên Thành không kịp kéo cô ra, thì có phải cái khuôn mặt của cô sẽ là tấm đệm cho cái ly rồi không, cô khiếp sợ câm nín không dám há miệng nói thêm lời nào nữa..
Hoắc Hạo Nhiên bị vợ chồng Hoắc lão gia ôm chặt, không ngừng gầm lên, thanh âm lạnh như băng, “Hai người thả con ra, thả ra, thả ra!!!”
Hai mắt Hoắc Hạo Nhiên vẫn nhìn chằm chằm vào Hoắc Thiên Thành và Nhan Tình, tưởng tượng như nếu ánh nhìn căm phẫn kia mà giết được người thì có lẽ người em trai và em dâu này của Hoắc Hạo Nhiên đã chết vạn lần rồi.
Hoắc lão gia thấy phản ứng dữ dội của Hoắc Hạo Nhiên, trong lòng ông khó xử, nhưng lại ra hiệu cho vợ mình đừng buông tay, vì cả ông và bà đều biết, Hoắc Hạo Nhiên chưa bao giờ nỡ làm tổn thương cha mẹ mình.
Từ trước đến nay, đây là lần đầu tiên ông bà thấy con trai mình tức giận, tức giận thật sự, chỉ vì mọi người liên tục chỉ trích Phương Vũ Yên người con gái mà nó yêu. Nhưng không thể trách họ được, vì Phương Vũ Yên kia thật sự là loại mưu mô, bảo ông bà nhắm mắt làm ngơ, thật sự là không thể nào, hai người khư khư giữ chặt con trai không dám buông, vì sợ Hoắc Hạo Nhiên chưa nguôi giận…
Nếu không với tính tình của Hoắc Hạo Nhiên lúc này, thật không dám chắc sẽ làm ra cái chuyện kinh khủng gì…