Nhà hàng Trung Đông.
Tại phòng vip lớn, bữa tiệc đã chính thức bắt đầu. Mọi người cũng đến đông đủ.
Phương Vũ Yên nhìn hết một lượt mọi người trong phòng tiệc, không thấy Hoắc Hạo Nhiên tham gia, cô mới thở phào nhẹ nhõm.
Vệ Sỹ Lâm lúc này đi bên cạnh Phương Vũ Yên, cô quay sang nói nhỏ với anh: “Lâm ca, hôm nay em chỉ đến một chút, sẽ không uống rượu đâu, nên đừng có mà mời em uống đấy.”
“Bà cô ơi, anh biết rồi, ai dám ép em uống đâu chứ? Cả bọn có mình em là phụ nữ, nên em có quyền miễn uống, được chưa?” Vệ Sỹ Lâm vừa cười vừa nói.
Mọi người cùng ngồi vào bàn. Vệ Sỹ Lâm cùng Phương Vũ Yên và Trương Hàn ngồi đối diện với bên đối tác Hoắc thị cũng có 3 người. Là hai trưởng phòng và một phó phòng.
Cả 6 người vừa ăn uống vừa trò chuyện hợp tác vô cùng vui vẻ, không khí rất hòa hợp, lại tự nhiên.
Ngay lúc đó, điện thoại của trưởng phòng Chung bên Hoắc thị chợt vang lên.
Anh vừa lấy ra, vừa nhìn thì thấy Trần Sang bên bộ phận thư ký gọi tới, anh bắt máy, ''Thư Ký Trần, là trưởng phòng Chung đây.”
“Trưởng phòng Chung à? Hiện tại tôi đang có mặt ngoài phòng Vip lầu 4, nơi Hoắc tổng đang có cuộc gặp mặt với đối tác nước Anh, bọn họ đang bàn về việc hợp tác sản xuất, họ cần một luật sư đến cố vấn pháp lý cho họ một lát.” Trần Sang thông báo rất cụ thể.
“Thư Ký Trần, ở đây tôi có 5 luật sư thêm tôi là 6, trong 6 người chúng tôi, anh muốn ai đến?” Trưởng Phòng Chung hỏi giọng có chút ngà ngà say.
“Nếu có luật sư Phương ở đó, thì bảo cô ấy đến đi. Các anh đều uống rượu, sẽ không tốt cho cuộc nói chuyện, hơn nữa luật sư Phương là nữ, cô ấy ở tiệc rượu không uống qua rượu, sẽ tốt cho chúng ta.”
“Luật sư Phương sao?” Trưởng phòng Chunh quay sang nhìn Phương Vũ Yên, miệng lại hỏi, “Đi ngay lúc này hả?”
“Đúng vậy, bởi vì bên phía đối tác nước Anh, họ coi trọng cốt cách và hình thức, hơn nữa người kia còn dẫn cả phu nhân của ông ta theo, nên mới cần luật sư cố vấn là nữ.” Trần Sang giải thích.
“Anh Chung, tôi bị gọi đi sao?” Phương Vũ Yên bên này thấp thỏm hỏi.
“Ừ, Hoắc tổng chỉ đích danh cô, mà bên đối tác kia cũng muốn cô đến đó.” Trưởng phòng Chung nói.
“Tôi có thể không đi được không?” Phương Vũ Yên khó xử, “Các anh cũng là luật sư mà, sao không gọi các anh chứ?”
“Không được, không được.” Trưởng phòng Chung xua xua tay. “Cái này chúng tôi, không thể giúp cô rồi, cô nhìn chúng tôi xem, ai ít nhiều gì cũng uống hết rồi, bề ngoài lại không ổn cho lắm, nên là để Luật sư Phương đi, vẫn hợp lý nhất.”
Mấy người còn lại cũng nói thêm vào.
Phương Vũ Yên thật sự không muốn đi, cô muốn từ chối, nhưng lại không biết nói thế nào. Cuối cùng đành nhượng bộ, cắn răng đi lên lầu trên.
Lên đến nơi, Trần Sang đã đợi ở đó từ bao giờ. Anh nói sơ qua tình hình ở bên trong phòng cho Phương Vũ Yên nghe một lần rồi mở cửa phòng để cô vào.
Bên trong phòng, trên sofa Hoắc Hạo Nhiên ngồi ở một bên ghế đối diện với một người đàn ông gần tuổi trung niên, bên cạnh ông ta còn có một người phụ nữ. Nhìn thôi cũng biết hai người này chính là vợ chồng. Cả hai người họ đều là người nước ngoài, mang quốc tịch Anh.
Phương Vũ Yên nhìn vào chỗ trống bên cạnh Hoắc Hạo Nhiên, chỗ đó có lẽ là chỗ mà cô bắt buộc phải vào ngồi.
Lại nhìn đến Hoắc Hạo Nhiên, cô hơi bất ngờ, tên đàn ông này tối hôm nau sao lại soái đến vậy. Phương Vũ Yên cảm thán trong lòng.
Hoắc Hạo Nhiên trước mắt cô ngồi đó, trên người anh là chính trang màu đen ưu nhã, được cắt may tỉ mỉ, hai hò má dưới ánh sáng đèn phòng, trở nên anh tuấn cực kỳ, khí chất tôn quý thường ngày dường như không có điểm nào có thể so với lúc này. Từ tư thế ngồi cho đến cử chỉ của anh, tháu độ cho đến vẻ bề ngoài, vừa lịch lãm bá đạo lạnh lùng, nhưng lại đẹp đến thật sự yêu nghiệt.
Mẹ ơi, người gì mà lại giành hết tất cả ưu điểm của người khác từ A tới Z như vậy chứ?
Phương Vũ Yên gạt đi suy nghĩ trong đầu, mau chóng đánh đối tác là đôi vợ chồng người nước Anh kia.
Từ hai người này, Phương Vũ Yên có thể thấy được, cả vợ lẫn chồng đều là những người rất có cốt khí, hiểu công việc, thái độ cư xử vừa phải, rất đúng mực, đặc biệt là cả hai vợ chồng này đều rất tôn trọng và lịch sự với đối tác.
“Xin chào mọi người, tôi là Phương Vũ Yên, luật sư cố vấn pháp lý của Hoắc thị mời tới, rất hân hạnh.” Phương Vũ Yên mỉm cười làm quen trước.
Hai vợ chồng người Anh kia gật đầu, nói tiếng Anh với cô. Mỉm cười chào hỏi Phương Vũ Yên rất thân thiện.
Hoắc Hạo Nhiên ra hiệu cho Phương Vũ Yên, anh vỗ tay vào chỗ trống bên cạnh mình rồi nói: “Luật sư Phương, chỗ cô ở đây.”.
Truyện đề cử: [Ngôn Tình] Về Bên Anh
Quả Nhiên!
Phương Vũ Yên khẽ nhíu mày một cái, dù trong lòng không thích ngồi gần Hoắc Hạo Nhiên, nhưng vì công việc, cô đành nhẫn nhịn đi vào bên trong, tới chỗ bên cạnh anh, ngồi xuống kế bên anh.
Công việc bàn bạc với đối tác cũng bắt đầu. Hoắc Hạo Nhiên lấy cặp tác, mở ra bên trong lấy ra một văn kiện hợp đồng.
Anh sử dụng tiếng Anh rất lưu loát làm Phương Vũ Yên ngồi bên cạnh cũng phải thán phục mấy phần.
Hoắc Hạo Nhiên mở hợp đồng đặt tới trước mặt hai vợ chồng đối tác nước Anh. Sau đó quay sang ghé sát vào tai Phương Vũ Yên nhắc nhở: “Luật sư Phương, đến phần cố vấn của cô rồi, làm cho tốt vào.”
Phương Vũ Yên đang ngồi, bất chợt bị anh ghé tới gần, còn thì thầm vào tai cô, làm cô có chút ngưa ngứa, chưa kịp định thần thì anh đã nghiêm nghị ngồi lại như cũ, mặt lại không hề có biểu cảm gì.
Cái tên này!
Phương Vũ Yên khó chịu, cô hơi đỏ mặt khẽ vén tóc mai ra sau gáy, bắt đầu giải thích tất cả các hạng mục trong hợp đồng bằng tiếng Anh cho hai vợ chồng bên đối tác nghe.
Vừa nói, cô vừa cố tình ngồi nhích ra xa Hoắc Hạo Nhiên từng chút xíu một, nhưng hình như trên người tên kia có gắn cực nam châm trái chiều với cô thì phải, mỗi lần cô nhích một chút, anh cũng như nam châm mà nhích gần cô một chút. Khoảng cách không tới 10cm. Khiến cô một cái nhấc tay cũng đụng vào người anh, hay anh một cái nhướn người chỉ tay vào hạng mục trên hợp đồng cũng chạm đến cô.
Nói được một nửa, Phương Vũ Yên cảm thấy khát nước, cô xin phép đứng lên định rót nước để uống, ai biết lại bị Hoắc Hạo Nhiên cầm tay kéo lại. Do bị anh kéo bât ngờ, thân hình nhỏ nhắn của cô lại vì vậy mà ngã nhào dán vào người anh. Anh thấp giọng, “Cô Phương cứ ngồi, đó tôi rót nước cho, vì tôi tiện tay hơn cô.”
Hoắc Hạo Nhiên bình thản làm như không có chuyện gì xảy ra, anh rót nước đưa cho cô, cô uống nước xong lại bắt gặp ngay đôi ánh mắt đầy khó hiểu của đôi vợ chồng người Anh kia. Ánh mắt hai người đó còn mang theo chút hâm mộ.
Vợ chồng họ nghĩ Hoắc tổng này xem ra cũng rất biết quan tâm phụ nữ. Phương Vũ Yên cũng vì phản ứng của họ mà xém chút sặc nước, ho lên sặc sụa. Nhưng rất nhanh đã được Hoắc Hạo Nhiên xoa lưng. Bàn tay mát lạnh của anh vừa chạm đến vùng da thịt sau gáy, Phương Vũ Yên cả người khẽ run, cắn răng chửi thầm.
Tên này, nhất định là cố ý, cố ý mà… nhịn, lại nhịn…
Mỗi lần bị anh đụng chạm, Phương Vĩ Yên tim lại loạn xạ, mặt nóng bừng, khó chịu cực kỳ, chỉ mong cuộc gặp mặt đối tác này mau chóng kết thúc.
Còn Hoắc Hạo Nhiên thì ngược lại, anh vốn đã có suy tính từ đầu, anh chính là muốn nhân cơ hội này để kiểm tra chứng mất phản ứng với phụ nữ kia của anh. Vậy nên, ngồi gần Phương Vũ Yên, anh không ngại dùng bất kỳ mọi hành động quan tâm cô, mục đích muốn xem xem bản thân mình có cảm giác với người phụ nữ này hay không?
Hai vợ chồng người Anh bên phía đối tác nhìn đến Hoắc Hạo Nhiên quan tâm cô luật sư xinh đẹp kia, thì xem còn cảm thấy ngưỡng mộ mấy phần.
Qua lần gặp mặt này, họ cũng có thể tận mắt thấy được sự chu đáo cũng như bản tính cẩn thận của vị tổng tài trẻ tuổi này.
Rất nhanh hợp đồng đã được ký kết xong xuôi.
Thành công tốt đẹp.
Mọi người cùng nhau ra về, lúc vào trong thang máy, điện thoại của Phương Vũ Yên báo tin nhắn tới.
Là của Vệ Sỹ Lâm, “Vũ Yên, em về sau nhé, bên này tụi anh, mọi người đều có chút say, nên đã cùng nhau về trước rồi.”
Phương Vũ Yên đọc xong tin nhắn, cất điện thoại vào túi, liền nói với Hoắc Hạo Nhiên đang đứng bên cạnh: “Hoắc tổng, một lát tiễn khách quý của anh xong, tôi xin phép đi trước.” Phương Vũ Yên mở lời đề nghị, cô vốn không định ở lại lâu, đợi một lát Hoắc Hạo Nhiên tiễn khách, cô sẽ rời đi trước ngay lập tức.
Nhưng mọi việc nào có đơn giản như Phương Vũ Yên mong muốn. Hoắc Hạo Nhiên vẫn một mực im lặng, cho đến khi ra khỏi thang máy, anh vẫn không cho Phương Vũ Yên một đáp án rằng anh có đồng ý hay là không đồng ý để cô đi trước.
Sau khi đối tác lên xe rời đi, chỉ còn lại Hoắc Hạo Nhiên và Phương Vũ Uên trong nhà gửi xe.
Hoắc Hạo Nhiên lúc này mới lên tiếng, “Cô Phương, để tôi đưa cô về, chúng ta tiện đường.”
Phương Vũ Yên lắc đầu, “Không cần đâu, tôi có xe, tôi tự lái về.”
Hoắc Hạo Nhiên nhìn đồng hồ đeo trên tay mình, anh nói, “Đã gần 10 giờ khuya rồi đấy, phụ nữ lái xe một mình cô không sợ nguy hiểm sao?”
Phương Vũ Yên định phản bác lại thì lại nghe anh nói: “Để tôi đưa cô về thì tốt hơn, khô may lỡ như cô xảy ra chuyện gì. sẽ không có ai thay thế được cô làm việc, hơn nữa con trai cô sẽ lo lắng.”
Vừa nghe đến con trai con trai ở nhà sẽ lo lắng, Phương Vũ Yên tâm liền sợ, đúng vậy, cô là phụ nữ, đi về quá khuya thật sự có chút nguy hiểm, thôi bỏ đi vậy, về chung thì về chung, dù sao cũng nhịn cả buổi rồi.
“Vậy làm phiền Hoắc tổng quá rồi.” Phương Vũ Yên đáp.
Hoắc Hạo Nhiên vui vẻ mở cửa ghế sau, hai người cùng lên xe. Chiếc xe được tài xế nhanh chóng lái ra khỏi nhà hàng, hòa vào dòng xe trong thành phố.
Trên xe, đi được một đoạn, Hoắc Hạo Nhiên mới lên tiếng bắt chuyện, thật sự thì Phương Vũ Yên là người đầu tiên khiến anh chủ động mở miệng bắt chuyện như vậy.
“Cô Phương, cô và con trai sống ở quận S sao? Phương Nhật, thằng bé vẫn khỏe chứ?”
“À, vâng. Chúng tôi sống ở quận S.” Phương Vũ Yên gật đầu thừa nhận, “Cảm ơn Hoắc tổng đã quan tâm.”
“Cô và con trai về nước, chồng cô không về cùng sao?”
“Tôi và chồng ly hôn rồi. Hắn ta đi theo, ngoại tình với người phụ nữ khác, tra nam xấu xa, đểu cáng, nên tôi ly hôn với hắn. Mẹ con tôi nương tựa lẫn nhau.” Phương Vũ Yên nói láo không cần bản thảo.
“Khụ…u..” Hoắc Hạo Nhiên nghe cô nói bất giác ho lên. Khốn thật, nữ nhân này, trí tưởng tượng cũng quá phong phú rồi đấy.
Dám bảo cha của Nhật Nhật là tra nam, cô không biết cái tên tra nam kia chính là anh, là người đàn ông đang ngồi cạnh cô hả? Hơn 4 năm nay, phụ nữ anh cũng không đụng được nữa là…
Anh thật sự phục cô sát đất luôn đấy, phục cái khả năng chém gió không cần đao kiếm của cô.
Đúng lúc này, xe chợt phanh gấp, “Úi.” Phương Vũ Yên mất thăng bằng lùi về phía trước, nhưng rất nhanh cô đã được hai cánh tay vững chắc của Hoắc Hạo Nhiên ôm cô trở lại.
Không gian như ngưng trọng lại trong một khắc kia, một khắc trong cái ôm của Hoắc Hạo Nhiên. Phương Vũ Yên như mông lung trong mộng.
Hoắc Hạo Nhiên ôm cô trong lòng, hơi thở của nàng phả vào mũi anh, mùi hương ngọt ngào trên tóc, trên người cô anh đều ngửi thấy, lập tức, nơi dưới kia của anh liền có phản ứng.
Nó thật sự ***** ****, còn tệ hơn là nó lại ***** *** khi bàn tay của Phương Vũ Yên lúc này đang vô tình đụng vào.
Anh vội buông cô ra, cả anh và cô đều ngại đến đỏ chín mặt. Phương Vũ Yên vội lui sang một bên, “Xin lỗi Hoắc tổng, tôi…tôi..không cố tình đụng chạm….đâu.” Khuôn mặt Phương Vũ Yên lúc này đã đỏ như tôm hấp. Đỏ au, cô thật sự xấu hổ. Xấu hổ chết đi được.
Hoắc Hạo Nhiên hắng giọng, cũng không nhìn cô. Một lát anh cũng lấy lại bình tĩnh, “Luật sư Phương, cô cố tình phóng hỏa, bây giờ lại muốn thoái thác trách nhiệm?”
Phương Vũ Yên kinh ngạc, “Tôi..tôi..”
“Cô phải chịu trách nhiệm đi, không thể xin lỗi là xong.” Hoắc Hạo Nhiên thẳng thắn nói. Trong lòng lại có bao nhiêu là đắc ý, quả nhiên cô chính là người con gái anh tìm kiếm bấy lâu, chỉ có cô mới làm anh phản ứng.
Mục đích của anh tối nay, xem ra thành công rồi…