• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sáng ngày hôm sau, rốt cuộc thì Hoắc lão gia cùng phu nhân của mình cũng đến thành phố G. Ngồi trên xe để đến bệnh viện, hai ông bà nói chuyện với nhau.

“Lão gia, Hạo Nhiên thế nào rồi? Con trai bị tai nạn từ hôm trước, bây giờ ông mới đưa tôi xuống? Ông đó lúc nào cũng công việc không thôi.” Hoắc phu nhân không vui nói.

Hoắc lão gia nắm bàn tay của vợ, dỗ: “Ài, mẹ Hạo Nhiên à, bà đừng có giận tôi được không? Bà xem, từ lúc biết Hạo Nhiên bị tai nạn, chỉ vì tôi không kịp xuống, bà đã giận tôi cả ngày hôm qua rồi.”

Hoăc phu nhân vỗ bộp một cái vào cái tay của chồng bà, “Ông còn nói nữa, nếu ông không chậm trễ, tôi đã sớm gặp bạn gái của Hạo Nhiên hơn một ngày rồi.”

Bạn gái?

Hoắc lão gia hơi ngạc nhiên, “Ý bà nói là con bé Hương Diệp hay tới nhà chúng ta chơi đó hả?”

Hoắc phu nhân lắc đầu, “Không phải, nếu là Hương Diệp thì tốt quá, nhưng Hạo Nhiên nhà chúng ta không thích con bé cho lắm. Nó có đối tượng rồi, tôi nghe Trần Sang nói cô gái đó bị bắt cóc, Hạo Nhiên nhà chúng ta vì cứu cô ấy nên mới bị thương.”

Bà kể lại cho ông nghe rồi như nhớ lại chuyện gì đó, bà liền nói với chồng: “Lão gia, có khi nào cô gái này lại như cô gái năm đó, bày kế lừa Hạo Nhiên không?”

Hoắc lão gia nghe vợ nói, ông gạt đi: “Mẹ Hạo Nhiên à, bà đừng có tiêu cực như vậy, Hạo Nhiên nó không phải giống lúc trước, hơn nữa bà còn không biết con trai chúng ta nó thế nào sao, nó bị dị ứng với phụ nữ đấy, bây giờ có người tới rước nó thì bà còn lo cái gì?”

“Nhưng mà tôi vẫn lo, lỡ đâu cô gái kia chỉ là ham tiền mà thôi.” Hoắc Phu nhân thở dài một hơi nói tiếp: “Hơn nữa tôi còn nghe nố, hình như cô gái kia có con trai rồi. Chuyện này ông xem…”

Hoắc lão gia nghe xong, chỉ trầm mặc không nói gì, thật ra ông cũng nghe sơ qua về Phương Vũ Yên. Ngày đó trong cuộc họp cố vấn pháp lý, ông cũng có xem qua trên video trực tiếp do thư ký của ông quay lại, dĩ nhiên tài năng và thực lực của Phương Vũ Yên thật sự không thể chê vào đâu được. Nhưng còn cuộc sống cá nhân của cô gái này, ông vẫn chưa biết rõ, vậy nên thừa dịp này ông mang theo phu nhân đi cùng để xem cô gái kia thế nào mà lại được con trai ông bà nhìn trúng.

“Lão gia, rốt cuộc ông có nghe tôi hỏi không đấy?” Hoắc phu nhân cau mày không vui huých tay chồng bà một cái, hỏi tiếp: “Cũng không biết cô gái kia nhà cửa thế nào, con gái nhà ai?”

“Thì một lát nữa đến nơi bà sẽ biết thôi mà. Bây giờ bà có hỏi tôi, cũng đâu thể đánh giá được gì về người ta chứ?” Ông nói.

Xe vẫn tiếp tục lái thêm một chặng nữa, tài xế mới lên tiếng nhắc nhở: “Lão gia, phu nhân sắp đến cổng bệnh viện rồi.” Hai ông bà cùng nhìn về phía trước, bệnh viện Trung Ương đang dần hiện ra trước mắt ông bà.

Chiếc Maybach sang trọng tiến vào cổng bệnh viện trước con mắt hâm mộ của bao nhiêu người. Ở thành phố G những kẻ đi xe xịn kiểu này thật có thể đếm trên đầu ngón tay. Tuy nói tài phiệt ở đây không thiếu, nhưng cũng chỉ liệt vào hạng trung, còn thật sự giàu thì ngoài nhà Tư Đồ ẩn danh, cũng chỉ còn lại vài phú hào như Vân gia, Đoàn gia, Lưu gia…

Nhà họ có xe sang, biệt thự, khu điền sản….. Đều là vài chục vài trăm, chủ nhân chiếc siêu xe này có lẽ chính là họ đi, mọi người ở bệnh viện vừa nhìn vừa suy đoán tò mò không thôi.

Vợ chồng Hoắc lão gia xuống xe rồi, đi thẳng lên phòng hồi sức lầu 5, Hoắc phu nhân vừa đi sánh vai cùng chồng vừa có chút khó hiểu. Mọi người ở đây thật kỳ lạ, tại sao từ lúc bà xuống xe, ai cũng nhìn bà như vậy? Chẳng lẽ ở đây chưa nhìn thấy những người giàu bao giờ, bỏ đi suy nghĩ ở trong lòng Hoắc phu nhân một đường theo chồng đến phòng bệnh của con trai.

Bên trong phòng lúc này, Trần Sang không ở lại nên Phương Vũ Yên đành ra ngoài mua đồ điểm tâm cho Hoắc Hạo Nhiên, còn Hoắc Hạo Nhiên thì đang ngồi một mình làm việc trên máy laptop. Vết thương trên người tuy có chút khó chịu nhưng cũng không đáng kể, chuyện bắt cóc lần này xảy ra ngoài dự liệu làm chậm trễ đi vài phần kế hoạch công việc của anh, nên buộc phải làm trong thời gian dưỡng bệnh ở bệnh viện.

Lần này trong cái rủi lại có cái may, chính là vụ bắt cóc kia đã làm cho Phương Vũ Yên động lòng với anh, mặc dù hai người chỉ mới bắt đầu thôi, nhưng cũng là kết quả tốt hơn anh mong đợi rồi.

“Cạch.” Cửa phòng bệnh được đẩy ra, Hoắc Hạo Nhiên cứ nghĩ là Phương Vũ Yên quay trở lại, nên anh cũng không quay đầu lại nhìn, chỉ dịu giọng nói: “Vũ Yên, em về rồi. Lại đây cho em xem thứ này anh mới làm cho em.”

Đứng ở cửa, hai vợ chồng Hoắc lão gia cứ như bị hóa đá nhìn chằm chằm vào cậu con trai đang quay lưng về phía mình, hai ông bà đang nghe thấy cái gì chứ?

Cậu con trai này của ông bà chưa bao giờ dùng cái giọng điệu ấm áp, thanh âm nhu hòa như vậy để nói chuyện với người như vậy. Hoắc phu nhân ngạc nhiên đến không nói nên lời, bà đây là nghe lầm rồi chăng? Những lời dịu dàng như thế kia ngay cả bà là mẹ ruột cũng chưa nghe được, vậy mà lúc này bà lại nghe được, nhưng mà những lời kia lại dành cho cô gái mà nó chọn.

Hoắc Hạo Nhiên nói xong, nhưng không nghe thấy câu trả lời thì hơi ngạc nhiên, anh khẽ nhíu mày liền quay đầu lại, ba người sáu ánh mắt nhìn nhau…

“Cha mẹ, hai người đến rồi.” Hoắc Hạo Nhiên có chút sửng sốt, nhưng vẫn kịp phản ứng chào hỏi cha mẹ của anh.

Hoắc lão gia nghe tiếng Hoắc Hạo Nhiên khác hẳn lúc nãy cũng có chút không tin, chỉ gật đầu một cái, “Ừ, cha và mẹ con phải xử lý một số chuyện, bây giờ mới đến thăm con được.”

Hoắc phu nhân lúc này vẫn chưa tiêu hóa hết câu nói của con trai bà thì đã bị chồng mình kéo vào ngồi trên giường, ngồi một chút bà mới mở miệng hỏi được con trai một câu, “Hạo Nhiên, con vừa gọi tên Vũ Yên, cô gái ấy là..?”

“Là bạn gái của con, sau này cũng sẽ là vợ con.” Hoắc Hạo Nhiên một câu chặn đứng tất cả các nghi vấn mà mẹ anh vốn còn đang dự định sẽ hỏi.

“Vậy cô gái ấy đâu?” Hoắc lão gia lên tiếng hỏi.

Hoắc Hạo Nhiên gập laptop lại, nhàn nhạt trả lời, “Trần Sang không có ở đây, nên cô ấy đã đi mua điểm tâm cho con rồi.”

“Vết thương của con thế nào rồi, Hạo Nhiên con nói thật cho mẹ, con và cô gái kia…” Hoắc phu nhân ngừng một chút lại nói: “Cô ấy liệu có như Tôn Khả năm đó, lỡ như lại lợi dụng con?”

Hoắc Hạo Nhiên nhìn mẹ anh, sau đó lại nhìn cha anh, hồi lâu mới nói: “Cha mẹ, nếu lần này không có Vũ Yên, có lẽ con và cảnh sát cũng không bắt được Tôn Kỳ, cô ấy vì con mà không cần mạng của mình, nên con tin cô ấy sẽ không lợi dụng con. Huống hồ một cô gái đi lên từ nghị lực của bản thân, nếu cha mẹ gặp được cô ấy, cùng trò chuyện thẳng thắn với cô ấy, nhất định hai người sẽ thích.”

Hoắc lão gia điềm tĩnh nghe con trai nói, Hoắc phu nhân cũng im lặng, hồi lâu khi Hoắc Hạo Nhiên nói xong tất cả mọi chuyện xảy ra lúc ở nhà ông bà Miểu, bà mới thở phào một cái, “Không lợi dụng con thì tốt, nhưng mẹ vẫn cảm thấy, Hạo Nhiên à, không phải con vốn không thích phụ nữ lắm sao, vậy thì con vì sao lại…”

Hoắc Hạo Nhiên không chút do dự, anh nói rất tự nhiên, “Con đúng là có chút không thích phụ nữ, nhưng mà Vũ Yên thì khác, chỉ có cô ấy mới có thể làm cho con có phản ứng mà thôi.”

Hai vợ chồng Hoắc lão gia nghe xong lời này liền á khẩu, hết nói được lời nào. Thằng con trai của ông bà xem ra thật đã nhắm trúng cô gái tên Phương Vũ Yên kia rồi….

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK