Hoắc Hạo Nhiên nói xong điều anh muốn, anh lúc này mới từ từ từng bước tiến đến đám đàn em của Tần Uyên, khí chất muốn đè bẹp cả bọn, anh nói: “Hoắc Hạo Nhiên tôi xưa nay ân oán rõ ràng, tôi không vô cớ hại người vô tội, các người vốn không liên quan, có thể đi khỏi đây. Còn Tần Uyên và cô ta, một người cũng đừng mong rời khỏi đây, dĩ nhiên nếu các người muốn cùng hắn và cô ta chết chung, Hoắc Hạo Nhiên tôi cũng sẽ không khách khí mà toại nguyện cho các người.”
Đám thuộc hạ của Tần Uyên vừa nghe Hoắc Hạo Nhiên nói sẽ tha chết cho bọn họ, trong lòng quả nhiên dao động. Nhưng bọn họ đi theo Tần Uyên nhiều năm, quả thật bỏ mặc hắn thì lại mang tiếng vong ân bội nghĩa, nhất thời không khí lâm vào trầm mặc.
Đúng lúc này, Tần Uyên bỗng cười lớn, “Hahahaha…!” Tràng cười của hắn càng lúc càng như một kẻ điên, hắn hai mắt đỏ ngầu, bỗng nhiên bật dậy, lao tới chỗ Hoắc Hạo Nhiên đang đứng, gầm lên: “Hoắc Hạo Nhiên, tao có chết cũng không để mày đắc ý đâu, muốn tao chết, trừ khi mày cũng chết.''
Hoắc Hạo Nhiên đang quay lưng về phía Tần Uyên, anh vừa quay lại đã bị Tần Uyên vồ lăn xuống đất, tình thế bất ngờ xảy ra khiến đám người cả hai bên đều trơ mắt, không ai kịp làm gì. Chỉ có thể trơ mắt nhìn.
Tần Uyên dùng hết sức của hắn mà giữ chặt Tần Uyên, vừa gào lên: “Khốn kiếp, mày tưởng tao là thằng ngu sao, tao có chết cũng phải kéo theo mày chết chung, cả đám chúng mày hôm nay đều phải chết chung với Tần Uyên tao. Hahahaha…”
Hoắc Hạo Nhiên bị Tần Uyên vật xuống đất bất ngờ, anh đương nhiên cũng không phải kẻ yếu, tay phải ra quyền nện mấy đấm vào mặt hắn, hai kẻ cao lớn vật nhau trên nền đất, bụi tung lên mù mịt, quần áo của Tần Uyên cũng vì vậy mà lộn xộn, còn bị rách ra, lộ ra thân hình của hắn, Hoắc Hạo Nhiên vừa nhìn thấy thứ vật quấn quanh bụng hắn, anh cả kinh.
Là bom sao, còn là bom hẹn giờ? Tên điên này gắn bom trên người, hắn muốn đồng quy vu tận. Khốn kiếp! Trong đầu Hoắc Hạo Nhiên lúc này chỉ còn một ý nghĩ duy nhất, phải cứu tất cả đám người ở đây.
Bọn họ không đáng chết theo tên điên Tần Uyên này. Hoắc Hạo Nhiên lúc này bất giác hét lớn:
“Tất cả mau rút đi, Tần Uyên trên người hắn có bom.”
Cả đám người Tần Uyên vừa nghe thanh âm của Hoắc Hạo Nhiên không khỏi kinh hãi. Vội vàng tán loạn tranh nhau mà chạy. Đám đàn em của Phi Ân bên ngoài không hiểu chuyện gì, nghe thấy bên trong hỗn loạn định lao vào, thì lại nghe Hoắc Hạo Nhiên quát lên: “Tất cả còn không đi mau. Muốn banh xác sao?”
Cả bọn khựng lại, lại nghe Hoắc Hạo Nhiên nói, thanh âm của anh có chút khó khăn, hiển nhiên là đang vật lộn với tên điên Tần Uyên nên giọng nói cũng bị đứt quãng.
“Tất cả đi mau, bom sắp nổ rồi…Tần Uyên muốn tất cả cùng chết. Trần Sang…mau đem tất cả mọi người đi đi.”
Kỷ Thiếu Tài siết chặt nắm tay muốn lao vào giúp Hoắc Hạo Nhiên, thì lại bị Hoắc Hạo Nhiên quát lớn: “Họ Kỷ kia, cậu còn đứng đó, đi mau đi…Cậu muốn tất cả cùng chết sao?”
“Nhưng mà Hạo Nhiên, mình không thể bỏ lại cậu.” Kỷ Thiếu Tài kiên quyết nói.
Hoắc Hạo Nhiên điên máu, quát lên: “Cậu còn không đi, đừng có nhìn mặt mình sau này. Đi đi, mình tự có cách. Đi mau đi.” Vừa nói xong câu đó, Hoắc Hạo Nhiên bị Tần Uyên phản kháng đấm lại anh một quyền vào mặt. Anh bị đánh khá đau, máu điên lúc này mới hoàn toàn bộc phát, cũng không quan tâm đến đám người Kỷ Thiếu Tài nữa, chỉ có đánh gục tên Tần Uyên lúc này mới có thể thoát khỏi cái chết của trái bom sắp nổ kia.
Kỷ Thiếu Tài bị Trần Sang kéo đi, “Kỷ Thiếu, mau đi thôi. Tin tưởng Hoắc tổng, cậu ấy luôn làm mọi việc mà mình nắm chắc.''
Kỷ Thiếu Tài dù không cam tâm, nhưng chỉ có thể bị Trần Sang và Phi Ân kéo đi, bọn họ mơ hồ nghe thấy tiếng tích tích của đồng hồ trên bom hẹn giờ kêu lên. Đám người vội vàng rời khỏi nơi đó không bao lâu, có thể chưa đây mười mấy giây, bên trong liền “Ầm!!” một tiếng nổ đinh tai nhức óc, ầm ầm chấn động cả một vùng vang lên. Phía sau bọn họ, tòa chung cư cũ nhanh chóng bị ảnh hưởng của sức nổ mà sụp xuống, ánh lửa đỏ rực mau chóng bao trùm.
“Không!! Hạo Nhiên ơi.” Kỷ Thiếu Tài kinh hãi gào lên.
Đám người Trần Sang và Kỷ Thiếu Tài nhìn về phía khu nhà đổ nát, trong lòng liền trùng xuống, nổ lớn như vậy, Hạo Nhiên chết rồi sao? Bọn họ vậy mà cứ trơ mắt để Hoắc Hạo Nhiên chết trước mắt…
Tại sao mọi chuyện lại đến nông nỗi này?
Cảnh sát ở quanh khu vực cũng vì vụ nổ chấn động quá lớn mà nhanh chóng mang theo cả đoàn lực lượng bao vây khu vực. Đám người Kỷ Thiếu Tài cũng không có tâm trạng mà để ý đến cảnh sát, bọn họ mỗi một người vừa được Hoắc Hạo Nhiên cứu một mạng, chỉ nhanh chóng lao vào muốn đi tìm người, bọn họ tin Hoắc Hạo Nhiên vẫn chưa chết.
Sự thật đúng như đám người Kỷ Thiếu Tài nghĩ, Hoắc Hạo Nhiên đúng là chưa chết, chỉ là bị thương, bị bỏng khá nặng. Anh trong lúc vật lộn với Tần Uyên rốt cuộc cũng đánh gục hắn, thoát khỏi Tần Uyên, anh lại không thể lao nhanh về phía trước vì khoảng cách thoát khỏi tòa nhà quá xa, chỉ có thể thoát ra từ phía sau, vì khoảng cách ngắn hơn.
Nhưng vì quả bom phát nổ quá nhanh, Hoắc Hạo Nhiên bị áp lực của sức nổ cùng mảnh vỡ và đánh bay về sau tòa nhà, rơi mạnh trên nền đất trống, anh có thể thoát khỏi cái chết tan xương nát thịt, nhưng bị thương nặng thì không sao tránh khỏi. Cũng may còn nhặt lại được cái mạng. Mà đám người Kỷ Thiếu Tài lúc này được cảnh sát một mực ngăn lại, bằng không lại chết oan.
Lực lượng cứu hộ nhanh chóng phong tỏa khu vực, dập lửa tìm kiếm Hoắc Hạo Nhiên như lời Kỷ Thiếu Tài yêu cầu. Rốt cuộc sau nửa giờ tìm kiếm, mọi người vui mừng vì tìm thấy Hoắc Hạo Nhiên sau đống gạch vỡ nát phía sau tòa nhà.
Hoắc Hạo Nhiên lúc này chỉ còn chút hơi tàn, trạng thái cũng dần rơi vào hôn mê sâu. Kỷ Thiếu Tài và đám Trần Sang, Phi Ân mừng như điên, còn sống là tốt, là rất tốt rồi.
“Hạo Nhiên, Hạo Nhiên, cậu tỉnh lại cho mình.” Kỷ Thiếu Tài nâng Hoắc Hạo Nhiên lên, gọi lớn.
“Đừng lay nữa, chưa có chết được đâu.” Hoắc Hạo Nhiên thều thào, “Ngược lại…cậu còn lắc lắc, mình chết thật đấy.”
“Tên khốn kiếp này, hù chết mình.” Kỷ Thiếu Tài vừa tức vừa nghẹn ngào, anh là bạn thân của Hoắc Hạo Nhiên, nếu vì anh mà Hoắc Hạo Nhiên phải chết thì thật không còn chút mặt mũi nào mà đối diện với người nhà họ Hoắc, nhất là đối mặt với Phương Vũ Yên.
Vùng lưng của Hoắc Hạo Nhiên bị thương nặng nhất, Kỹ Thiếu Tài nhanh chóng cõng Hoắc Hạo Nhiên lên, Trần Sang đi theo sau. Còn Phi Ân thì theo cảnh sát lấy lời khai, sau đó Trần Sang và Kỷ Thiếu Tài cùng đưa Hoắc Hạo Nhiên đến bệnh viện cấp cứu.
Mọi người nhanh chóng giải tán, công trường bỏ hoang này thoáng cái không còn bóng ngườ, chỉ còn lại một đống đổ nát sau vụ nổ. Khói lửa mù mịt.
Mà bên trong đám đổ nát kia, có hai con người đã vĩnh viễn biến mất mãi mãi. Ở đời sống ác thì kết quả chỉ có một là bại. Nhân quả báo ứng, Nghê Hương Diệp cũng vậy, Tần Uyên kia cũng vậy, ác giả ác báo, đó là luật nhân quả mà ai cũng không thoát được.
Chung quy cái chết không toàn thây của Tần Uyên cũng là tự mình chuốc lấy mà thôi, không thể oán ai cả…